Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 629
Cập nhật lúc: 2024-09-02 22:14:34
Lượt xem: 128
Bố Trình rút một điếu thuốc đưa cho Tạ Tam, hai người đàn ông nói chuyện rất lâu. Phần lớn thời gian là bố Trình nói, ông nói tình thê bây giờ rất khó xử, rồi nói chuyện từ nhỏ đến lớn của Trình Dao Dao, cuối cùng nói tình hình hỗn loạn trong nhà.
Bố Trình thở dài: “Thực ra cả nhà vui vẻ thì tốt bao nhiêu. Dao Dao bị bác chiều hư, tính tình này thường làm người khác đau đầu.”
“Tính tình của em ấy rất tốt.” Tạ Tam lạnh nhạt nói.
Bố Trình sững sờ, ông quay đầu nhìn Tạ Tam: “Hả?”
Ánh mắt Tạ Tam chăm chú: “Dao Dao mềm yếu, nhưng không phải là người ngang ngược không biết đạo lý. Em ấy tức giận nhất định có nguyên nhân.”
Thằng nhóc này đang nói nó hiểu rõ con gái hơn ông? Trình Chinh không phản ứng kịp, Tạ Tam tiếp tục nói: “Dao Dao đã bị cái nhà này ép buộc bỏ đi một lần. Bác trai, chẳng lẽ bác cảm thấy tình hình bây giờ là trách nhiệm của Dao Dao sao?”
Trình Chinh nghe thấy câu cuối cùng thì hơi né tránh, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.
Tạ Tam nói: “Dao Dao rất quan tâm người bố này. Lần trước nghe nói bác bị bệnh, em ấy khóc rất lâu.”
Trình Chinh run rẩy, ông lập tức quay đầu sang chỗ khác tháo kính xuống lau lau. Ông chợt nhớ đến thư và đồ hộp Trình Dao Dao gửi cho ông lúc còn ở nông thôn. Trình Dao Dao ôm cánh tay ông gọi bố. Lúc mới về Thượng Hải, quan hệ của hai bố con rất tốt, làm sao lại trở nên như thế này rồi?
Bố Trình đỡ trán: “Bác không còn cách nào khác. Nặc Nặc cũng là con gái của bác, bác không thể bất công mặc kệ con bé được!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-629.html.]
Nghĩ đến việc Trình Dao Dao phải chịu tủi thân ở trong ngôi nhà này, Tạ Tam không có lòng thương cảm với bố Trình. Hắn chỉ nói: “Cháu sẽ chăm sóc tốt cho Dao Dao.”
Bỗng nhiên bố Trình nắm chặt cánh tay hắn, ông nhìn thẳng vào mắt Tạ Tam nói: “Tạ Tam, bác biết cháu là một thanh niên ngay thẳng, chính trực. Cháu đáp ứng với bác, tuyệt đối không được bắt nạt Dao Dao!”
Mắt Tạ Tam không tránh né mà nhìn thẳng vào ông: “Bác yên tâm đi.”
Bố Trình lại nói: “Bác chỉ đồng ý để Dao Dao tạm thời về nông thôn thôi, bác không đồng ý chuyện của hai người!”
Tạ Tam xoay người rời đi.
Trình Chinh tốt xấu gì cũng là bố của Dao Dao, Tạ Tam không bình luận gì thêm. Bà Tạ nghe xong thì thở dài: “Thật sự hồ đồ mà! Tình hình hỗn loạn ở cái nhà này không thể trách người khác được, là do ông ấy tạo thành thôi! Là người đứng đầu trong nhà nhưng lại không thể một lòng với người vợ đã mất, cũng không thể bảo vệ được con gái của mình. Không quản được vợ mới, cũng không giáo dục tốt thứ nữ! Ông ấy chỉ biết đứng nhìn ba người phụ nữa sống trong đống bùn loãng, lại còn hồ đồ, bị người ta nói mấy câu che hết mắt làm Dao Dao phải chịu uất ức!”
Bà Tạ kích động, trong miệng toàn “Đích thứ”. Tạ Tam nhắc nhở: “Bà nội, bây giờ là xã hội mới.”
(Trong tình huống này – Đích: Dòng chính, con trưởng. Thứ: thứ nữ, con của thiếp.)
Lúc này bà Tạ mới nhận ra mình nói sai, bà trừng mắt: “Làm sao, cháu còn dạy bà cơ đấy! Bà đã cải tạo tốt rồi! Ra ngoài đi, ra ngoài đi! Bà phải làm sủi cảo cho Dao Dao, Dao Dao của bà chịu nhiều uất ức rồi.”
Bà Tạ đau lòng Trình Dao Dao phải chịu uất ức, bà cực kỳ dịu dàng với cô, buổi sáng không thúc giục cô dậy sớm nữa, Trình Dao Dao đắc ý vênh váo hết tháng giêng, đây là nói sau.
Hôm nay, bà Tạ dẫn Tạ Phi và Trình Dao Dao vào phòng bếp làm sủi cảo. Nhân bánh được chuẩn bị xong rồi, một nửa nhân thịt heo và một nửa nhân cải trắng, nấm hương.