Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 641
Cập nhật lúc: 2024-09-02 22:31:34
Lượt xem: 48
Trong lòng mọi người đều biết rõ bà Tạ chỉ nói giúp nhà bí thư chi bộ mà thôi. Nếu nói về tuổi tác, Lâm Lộ Lộ và Trình Dao Dao bằng tuổi nhau, Tạ Tam cũng chỉ hơn Lâm Lộ 2 tuổi thôi, vậy thì có gì mà không hợp tuổi chứ. Nhưng thời đại này cấm các hủ tục mê tín dị đoan, đã nói “Bát Tự không hợp” thì đành cho qua thôi.
Hai người phụ nữ đáng ghét đi rồi, bầu không khí lập tức dễ chịu hơn. Bà Tạ là người lớn tuổi, vừa có kiến thức vừa ôn hòa, bà ngồi nói chuyện thoải mái với mấy người phụ nữ. Sân vườn Tạ gia sạch sẽ, rộng rãi, ngồi trong phòng khách cũng có thể phơi nắng, mọi người vừa cắn hạt dưa vừa uống trà, thực sự rất thoải mái.
Trình Dao Dao không có kiên nhẫn ngồi nói chuyện phiếm với họ, cô dẫn bọn nhỏ ra sân làm việc. Trong sân phơi mấy chục cân bắp ngô, bây giờ có nhiều nhân công nhỏ như vậy, không dùng thì phí. Bọn nhỏ nghiêm túc giúp Trình Dao Dao tách hạt ngô, bộ dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện kia làm mấy bà mẹ mở rộng tầm mắt.
“Thằng nhóc nghịch ngợm nhà tôi ý, ở nhà muốn nó làm ít việc mà nó làm như đòi mạng nó vậy. Thế mà nó nghe lời thanh niên trí thức Trình như này đây!”
“Còn không phải sao, mùa hè năm ngoái đi theo thanh niên trí thức Trình cắt cỏ heo, còn học được thêm mấy chữ đấy!”
Bạ Tạ vui vẻ nghe đám người khen Trình Dao Dao, trên mặt tràn cực kỳ tự hào.
Những hạt bắp ngô này được giữ lại để xay làm bột. Trình Dao Dao tách hạt ngô to, chắc nịch ra một bên, còn hạt nhỏ, xẹp lép thì cho vào bát nhỏ làm thức ăn cho gà.
Bọn nhỏ tranh nhau biểu hiện trước mặt Trình Dao Dao, hiệu suất làm việc tăng cao. Có bọn nhỏ giúp đỡ, hạt ngô được tách rất nhanh. Thời gian cũng đến 11 giờ rồi, mấy người phụ nữ đứng dậy dẫn mấy đứa bé lưu luyến không muốn về chào tạm biệt: “Nên về nhà nấu cơm rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-641.html.]
Bà Tạ cũng không giữ lại, bà và Trình Dao Dao đưa mọi người ra cổng: “Có rảnh thì đến đây chơi nhé.”
Vợ Lâm Quý cười nói: “Dạ! Sân vườn nhà bác thoải mái như vậy, bác không mời cháu cũng muốn tới thường xuyên!”
Mấy người cười vang, mọi người tản ra đi về nhà của mình.
Bà Tạ đ.ấ.m eo quay vào nhà, Tạ Phi đỡ bà: “Lâu rồi không tiếp đãi khách, bà mệt muốn c.h.ế.t rồi.”
Trình Dao Dao vẫn đứng ở cổng, cô nhìn chằm chằm cây hoa quế đối diện cười: “Trốn bao lâu rồi, còn không ra đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cường Cường: Ăn cơm, đi ngủ, cắn Tạ Tam.
Tạ Tam: Tôi khổ quá mà.