Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 695: Trộm linh tuyền
Cập nhật lúc: 2024-09-04 10:11:55
Lượt xem: 151
Hôm nay trời trong xanh nắng đẹp, Tạ Phi lại được nghỉ, cô đi nhờ xe từ huyện về nhà. Vừa vào cửa, cô thấy Tạ Tam ngồi trong sân làm việc, căn nhà nhỏ bằng gỗ cho mèo đã đặp lắp xong hình dáng ban đầu.
Tạ Phi cười hì hì nói: “Anh, em về rồi! Bà nội đâu? Chị Dao Dao đâu ạ?”
“Bà nội đi chợ, Dao Dao còn đang ngủ.” Tạ Tam xách hành lý cho Tạ Phi: “Ăn cơm trưa chưa?”
Tạ Phi duỗi lưng: “Em ăn rồi. Anh, em cũng đi ngủ một lát đây, hôm qua em làm ca đêm đến sáng, buồn ngủ quá rồi.”
Tạ Tam sờ đầu cô: “Đi đi. Hôm nay Dao Dao muốn làm pudding sữa dê, em ngủ dậy có thể ăn rồi.”
Tạ Phi đáp ứng, cô vui sướng đi về phòng.
Tạ Tam cất đồ của Tạ Phi, sau đó cầm dụng cụ làm việc tiếp, tiếng leng keng vang lên không ngừng. Cường Cường ngủ ngon thổi bong bóng.
Tạ Tam dựa vào bản vẽ của Trình Dao Dao làm rất nhiều đồ chơi cho Cường Cường: tấm ván mèo, gậy lông, còn có một cái kệ 7 tầng xa hoa, ngày nào Cường Cường cũng nhảy lên nhảy xuống 7,8 lần, ban ngày nó chơi mệt rồi, ban đêm cũng không náo loạn nữa. Nhưng sau khi mệt rã rời, nó càng ăn nhiều thêm, thân thể càng ngày càng tròn, nó trở thành một con mèo mập đặc ruột rồi.
151.6153153.1
Cường Cường kéo cái đệm nhỏ của mình ra chỗ nắng ấm nhất ở sân trước, sau đó duỗi chân ngắn ra ngủ. Ánh nắng dần dần di chuyển, nó cũng di chuyển co lại thành một quả cục lông.
Tạ Tam đóng xong cái đinh cuối cùng, ngón cái nhẹ nhàng cọ qua, bằng phẳng bóng loáng. Hắn hài lòng thu dọn vụn gỗ, sau đó cất dụng cụ vào phòng chứa đồ. Lúc đi qua Cường Cường thuận tay kéo nó đến chỗ ánh ắng mặt trời.
Ánh nắng chiều lên thân nó, mèo mập lật cái bụng ra, cả người nó lập tức biến thành cái bánh mèo.
Tạ Tam múc nước rửa chân tay, sau đó mở cửa đi vào phòng phía Đông. Tư thế nằm trên giường của Trình Dao Dao giống hệt Cường Cường, chăn rơi một nửa xuống đất, gương mặt nhỏ ngủ đỏ bừng, đôi môi hơi hé ra giống như đang chờ một nụ hôn.
Tạo hóa ban cho gương mặt, nhìn trăm lần vân thấy xinh đẹp như cũ. Tạ Tam nhặt chăn lên, hắn nhẹ nhàng nhét tay Trình Dao Dao vào trong chăn.
Trình Dao Dao kêu một tiếng, đôi mắt hoa đào mở ra: “Làm gì vậy…”
Tạ Tam nói: “Tỉnh rồi thì dậy đi, Tiểu Phi về rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-695-trom-linh-tuyen.html.]
“Em vẫn buồn ngủ…” Trình Dao Dao xoay người, cô dán mặt vào lòng bàn tay Tạ Tam, lông mi đen nhánh cong lên như cánh bướm lay động làm lòng Tạ Tam cũng rung động theo.
Tạ Tam không nỡ gọi cô dậy nhưng không thể không nhắc nhở: “Không phải em muốn đi lấy sữa dê sao? Em không đi thì anh đi đây.”
“… Chờ một lát!” Cuối cùng Trình Dao Dao cũng mở mắt ra, cô vừa buồn ngủ vừa mặc quần áo.
Tạ Tam múc nước rửa mặt cho cô, Trình Dao Dao lề mà lề mề một lúc, mái tóc đen tết lại thành b.í.m rũ xuống ở trên vai, cô lại là Quan Âm xinh đẹp động lòng người.
Trình Dao Dao mang hai cái bình gốm, mấy cái bánh bao, cô còn hái được một bó rau xanh đặt trong giỏ xách. Tạ Tam thì mang hai quyển sách và bút.
Trình Dao Dao nói: “Muốn gọi Tiểu Phi đi cùng không?”
Tạ Tam nói: “Em ấy còn đang ngủ, không cần gọi.”
Tạ Tam đóng cửa cổng lại, hai người đi thẳng một đường.
Mấy Xú Lão Cửu ở trong chuồng bò lần lượt được sửa lại án trở về thành phố, bây giờ chỉ còn Lý Hạng Minh và Tiền Phục ở lại. Hai người cũng không buồn bã, ngày nào cũng vui tươi hớn hở làm bạn với mấy con dễ của đội sản xuất. Thôn Điềm Thủy vẫn đối xử rộng rãi với Xũ Lão Cửu, bây giờ tình hình thả lỏng dần, đại đội còn cho bọn họ ván gỗ làm giường, sau đó xây cái bếp lò nấu cơm, cuộc sống dễ chịu hơn nhiều.
Tạ Tam rất quen thuộc với họ, hắn bắt đầu lấy sách ra hỏi mấy đề bài. Trình Dao Dao chạy đi xem dê nhỏ, cô không nghe hai người nói gì. Dù sao Tạ Tam học xong cũng sẽ dạy lại cho cô. Nếu Trình Dao Dao chăm chú nghe, cô sẽ phát hiện ra bọn họ không thảo luận đề thi đại học mà là những từ ngữ chuyên nghiệp dùng trong ngành kinh tế học.
Năm trước đội sản xuất nuôi từ 2 con dê lên thành 7 con dê, hai người Lý Hạng Minh và Tiền Phục không có gì làm, trừ dạy Tạ Tam đọc sách thì chỉ quanh quẩn chăm sóc mấy con dê. Bọn họ dọn dẹp chuồng bò sạch sẽ, và con dê nhr trắng bóc kêu be be chen chúc cạnh dê mẹ.
Trình Dao Dao lấy rau xanh cho dê mẹ ăn, mấy con dê nhỏ lập tức chạy đến cạnh Trình Dao Dao kêu be be làm lòng Trình Dao Dao tan ra. Trình Dao Dao ôm từng con dê nhỏ một, Tạ Tam lấy xong sữa dê sau đó bảo cô về cô còn không chịu.
Trên đường về nhà, cô lại lẩm bẩm: “Vì sao không thể nuôi một con dê nhỏ? Ngay cả Cường Cường anh cũng chịu được mà!”
Tạ Tam cũng muốn hỏi mình, vì sao lúc trước lại đồng ý cho Trình Dao Dao nuôi Cường Cường?
Trình Dao Dao lẩm bẩm một đường, Tạ Tam vừa hôn vừa hứa cho cô ngủ thêm nửa tiếng mỗi ngày, cuối cùng cũng chặn miệng cô lại. Trình Dao Dao còn nói, nếu Tạ Tam đồng ý cho cô ngủ thêm nửa tiếng nữa, cô có thể để Tạ Tam mang Cường Cường vào huyện bán.
Tạ Tam cực kỳ cảm động nhưng cũng không đồng ý.