Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 711

Cập nhật lúc: 2024-09-04 10:40:00
Lượt xem: 191

Bà Tạ cười nói: “Nhìn cháu kén ăn kìa. Bánh ngọt vợ Lâm Quý làm nổi danh đó.”

Trình Dao Dao uống ừng ực hết một chén trà nóng, cuối cùng cô cũng không thấy đói bụng nữa. Cô cậm một cái bánh ngọt đi đến cạnh bà Tạ, cô vừa ăn vừa nói: “Cháu cũng biết làm! Chờ Chiêu ca nhi được nghỉ, cháu sẽ làm cho mọi người ăn.”

“Cháu lại gọi Chiêu ca nhi, để nó nghe thấy nó lại kéo b.í.m tóc cháu.”

“Cháu cũng không gọi trước mặt anh ấy mà. Bà nội không được mách đâu đó.”

“Đi đi, vào trong sân xem thức ăn của gà còn không, chỉ biết mạnh miệng với bà.”

“Cháu không đi đâu, cháu ở cùng với bà, cháu phiền không ạ? Không phiền!”

Tạ Tam vừa vào cửa đã thấy Trình Dao Dao quấn quanh bà Tạ. Mùi thức ăn quen thuộc bay trong sân, mèo mập và mèo trắng nằm ngủ trên đệm, mọi thứ đều yên tĩnh.

Khóe môi Tạ Tam cong lên, một ngày mệt rã rời đều tan thành mây khói.

Tạ Tam cởi giày quân đội dính đầy bùn ra, sau đó cất cuốc đi, mèo trắng nghe thấy tiếng động thì kêu meo meo nhảy dựng lên, nó chạy ra sân sau. Mặc dù mèo trắng cho Trình Dao Dao tới gần nhưng nó vẫn sợ người cao lớn này.

Cường Cường thấy mèo trắng bị Tạ Tam dọa sợ thì tức giận kêu meo meo, nó nhảy đến ôm chân Tạ Tam bắt đầu cào. Móng vuốt sắc bén không vươn ra, nó chỉ hùng hồ cào.

Tạ Tam hành động như thường, hắn kệ Cường Cường treo trên người đi đến cửa phòng bếp nhìn thoáng qua Trình Dao Dao, cô nói: “Bà nội, em Dao Dao.”

Bà Tạ cao hứng nói: “Chiêu ca nhi về rồi à, nhanh rửa tay đi, cơm xong rồi đây.”

Tạ Tam gật đầu, Trình Dao Dao đi ra đưa nửa cái bánh ngọt cho hắn: “Anh ăn đi.”

Lòng Tạ Tam ngọt như mật, hắn chưa ăn đã say rồi: “Em Dao Dao ăn đi.”

Trình Dao Dao lắc đầu nói: “Em ăn no rồi, em còn phải giữ bụng để ăn canh gà hầm sâm.”

Tạ Tam ăn nốt nửa cái bánh ngọt, bánh mềm ngòn ngọt mang theo mùi hoa đào nhàn nhạt.

Tạ Tam rửa tay chân xong về phòng bếp ăn cơm, Cường Cường vẫn ôm chặt đùi hắn.

Bà Tạ và Trình Dao Dao thay nhau dỗ nó nhưng bốn cái chân của nó vẫn ôm chặt đùi Tạ Tam không chịu buông ra, mặt nó tràn ngập sự quật cường. Nó như bà lão bị đυ.ng phải trên đường cái, Tạ Tam không bồi thường cho bạn gái nó, nó nhất định không buông tha.

Bà Tạ nói: “Lúc trước đặt tên xấu quá mà, đúng là một đứa cứng đầu!”

Cường Cường giống như hiểu ý bà Tạ, nó kêu “meo meo”.

Bà Tạ bật cười.

Tạ Tam nói: “Không sao đâu, để nó ôm đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-711.html.]

“Đúng, không để ý đến nó, chúng ta ăn thịt gà, không cho Cường Cường ăn.” Trình Dao Dao uống một ngụm canh gà, cô thoải mái thở dài: “Ngon quá.”

Bà Tạ rửa tay nhé nhỏ thịt gà nóng hổi ra, bà đặt vào bát Trình Dao Dao và Tạ Tam: “Ăn nhanh đi, chất dinh dưỡng của sâm đều ở trong thịt, thịt gà rất bổ đó. Lúc bà còn bé, dì bà đều nấu canh gà hầm sâm vào mùa đông, cả nhà rất thích ăn. Lúc đó bà được chăm sóc tốt nên bây giờ lớn tuổi rồi cũng không sợ lạnh! Dao Dao sợ lanh, cháu ăn nhiều vào.”

Canh gà hầm sâm dùng gà mái nuôi 3,4 tháng, móc sạch nội tạng bên trong ra, sau đó nhồi gạo nếp, nhân sâm, ngân hạnh, tỏi, hoàng kỳ, đương quy, táo khô vào, cuối cùng buộc chặt lại cho vào nồi đất hầm với lửa nhỏ.

Bà Tạ nấu nhừ thịt gà, canh gà trắng mịn nổi lên ít váng dầu, vừa ngon vừa thoải mái. Tạ Tam uống mấy bát, cả người đổ mồ hôi cực kỳ dễ chịu.

Bà Tạ bớt thịt gà trong nồi ra. Thịt gà hầm nhừ nhưng không bị rơi lung tung, xé nhẹ là được. Bà Tạ vừa thổi vừa xé thịt gà nóng hổi để vào bát Tạ Tam và Trình Dao Dao, bà cười hớn hở nói: “Mau ăn đi.”

Trình Dao Dao ăn đến nỗi gương mặt hồng rực như hoa hồng nở rộ, đôi môi trơn như bôi dầu: “Ngon quá. Bà nội, sao trước kia bà không nấu, cháu muốn ăn mỗi ngày luôn!”

Bà Tạ cười nói: “Nhân sâm rất quý! Lúc trước Chiêu ca nhi mua về làm thuốc bồi bổ thân thể cho bà nhưng bà không nỡ dùng. Bây giờ sức khỏe của bà cũng tốt rồi, dùng làm thuốc thì phí, bà liền nấu canh gà hầm sâm cho các cháu.”

Tạ Tam nói: “Em Dao Dao thích thì mai anh lấy mấy cây nhân sâm về.”

Bà Tạ quở trách: “Sao có thể ăn canh gà hầm sâm mỗi ngày được, cẩn thận bổ quá mức đó! Cháu đừng chiều con bé!”

Bà Tạ còn chưa nói xong, một cái đầu lông xù chui từ trong n.g.ự.c bà ra: “Meo! Meo!”

“Ôi, Cường Cường thối, xuống ngay! Đừng để móng vuốt chạm vào thịt gà!” Bà Tạ giữ chặt Cường Cường: “Mày xuống ngay!”

Cường Cường ngẩng cái mặt nhỏ lên nhìn bà Tạ kêu meo meo, nó lại đặt móng vuốt lên bàn nhưng bị Trình Dao Dao dùng đũa gõ một cái.

Cường Cường kêu meo meo, nó liếʍ móng vuốt không dính mỡ gà, bộ dáng vừa thèm vừa đáng thương.

Bà Tạ lập tức nhét một miếng thịt gà vào miệng Cường Cường: “Cho mày ăn được chưa? Ngon không?”

Cường Cường cắn thịt gà, nó dùng răng nanh nhỏ xé thịt gà ăn say sưa ngon lành.

Trình Dao Dao tức giận nói: “Bà cũng chiều Cường Cường như vậy mà!”

Cô vừa nói xong, bên trong miệng cũng được nhét một miếng thịt gà. Đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam sáng như đuốc, giống như chứa rất nhiều ngôi sao ở bên trong: “Anh chiều em.”

“Hừ!” Lúc này Trình Dao Dao mới đắc ý, cô nhai rồi nuốt miếng thịt trong miệng, vừa trơn vừa mềm, đây là thịt ở phần đùi gà.

Một nồi canh gà hầm sâm ăn đã nghiền, Trình Dao Dao và bà Tạ không ăn nhiều, chỗ còn lại đều để cho Tạ Tam ăn.

Bà Tạ cười không ngừng: “Chiêu ca nhi ăn nhiều ghê, ngay cả canh cũng uống hết sạch, không còn cái gì cả!”

Trình Dao Dao nói: “Anh ấy ăn xong lập tức đi ra ngoài, có phải no quá không ạ?”

Lúc tối Trình Dao Dao liền biết. Không phải Tạ Tam ăn quá no, mà là bổ quá mức.

Loading...