Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 735: Rau trộn Triều Tiên
Cập nhật lúc: 2024-09-05 10:19:48
Lượt xem: 128
Hàn Nhân lau nước mắt, cô hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô nói nhanh đi, cô muốn làm tôi lo c.h.ế.t nha!”
Trình Dao Dao hỏi lại: “Hai người phát hiện tôi mất tích lúc nào?”
Trương Hiểu Phong nói: “Tính tình Hàn Nhân nóng nảy, để tôi nói cho.”
Hóa ra Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong về nhà thu dọn quần áo rồi mang một khối vải sang tặng bà Tạ, chưa đến 20 phút sau đã quay lại. Lúc các cô đến sườn dốc thì không tháy Trình Dao Dao, họ chỉ thấy rổ đựng rau khúc rơi trên đất.
Lúc đó Lâm Quế Viên ở gần Trình Dao Dao nhất nói: “Tôi vừa quay đầu thì không thấy thanh niên trí thức Trình đâu nữa, tôi còn tưởng cô ấy về cùng hai người rồi.”
Cô gái khác nói: “Không phải thanh niên trí thức Trình đi cùng hai người sao, chắc cô ấy tự về rồi. Không thì cô đến nhà họ Tạ tìm xem, nói không chừng cô ấy về đến nhà rồi đó.”
Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân nhìn nhau, trong lòng nặng nề. Trình Dao Dao không thể rời đi một mình được. Tính tình Trương Hiểu Phong trầm tĩnh, cô giữ chặt Hàn Nhân đang muốn xù lông lên, cô cười nói: “Chắc Dao Dao chờ lâu quá nên tự về nhà trước rồi. Chúng tôi sẽ đến nhà họ Tạ tìm cô ấy.”
Hai người vừa đi ra, Hàn Nhân lập tức la lên: “Dạo này Dao Dao cực kỳ nhát gan, cô ấy không thể đi một mình được.”
Trương Hiểu Phong cố gắng bình tĩnh: “Đừng vội. Không phải Tạ Tam về thôn sao? Nói không chừng Dao Dao đi ra cổng thôn chờ anh ấy rồi.”
Hai người ôm hi vọng đi đến nhà họ Tạ lén nhìn vào trong, chỉ có một mình bà Tạ ở nhà. Hai người lại chạy vội đến cổng thôn, họ vẫn không tìm được Trình Dao Dao nhưng lại thấy Tạ Tam về thôn một mình.
Tạ Tam nghe xong thì mặt mày trầm như nước.
Trương Hiểu Phong áy náy nói: “Rốt cuộc Dao Dao chạy đi đâu rồi? Lâm Quế Viên nói cô ấy vừa quay đầu thì không thấy Dao Dao đâu nữa.”
Tạ Tam hỏi rõ vị trí của sườn dốc, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn dặn Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đến đầu ngõ nhà họ Tạ chờ, đừng làm ra điều khác thường gì, còn hắn tự mang d.a.o bổ củi đi về phía sườn dốc.
Hàn Nhân gấp gáp chửi bới: “Anh ta có ý gì? Không thấy Dao Dao đâu, chúng ta phải báo luôn cho đại đội, kêu gọi người trong thôn đi tìm cùng nhau chứ!”
Trương Hiểu Phong hiểu rõ, cô kéo Hàn Nhân lại: “Tạ Tam làm như việc chắc chắn có lý của hắn, chuyện Dao Dao mất tích rất lạ, cô không cảm thấy kỳ quái sao? Dạo này Tạ Tam luôn nhờ chúng ta đưa đón Dao Dao, gan của Dao Dao cũng rất nhỏ, trừ lúc làm việc ở cùng chúng ta thì chưa từng ra ngoài một mình, giống như đang phòng cái gì đó.”
Hàn Nhân càng nghe càng sợ: “Ý của cô là có người xấu để ý tới Dao Dao? Vậy cô ấy…”
Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân đoán được 8,9 phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-735-rau-tron-trieu-tien.html.]
Hai người tận mắt thấy Tạ Tam đi một mình vào thôn, hắn giấu được người trong thôn nhưng không giấu được hai người họ, Trình Dao Dao kể hết chuyện xấu của Trình Nặc Nặc làm trừ chuyện linh tuyền cho hai cô biết, cô chỉ nói may mà bọn họ chưa kịp làm chuyện xấu thì Tạ Tam đến cứu mình.
Hai người rùng mình, họ không thể tin được.
“Ôi trời ơi, cô ta là em của cô đấy! Coi như các cô không có tầng quan hệ chị em này thì mọi người cũng là thanh niên trí thức tới từ thành phố, sao cô ta có thể làm ra chuyện như thế chứ ? Cô ta có phải là con gái không vậy ?! »
Trình Dao Dao thở dài: “Cô nói nhỏ thôi, nếu để bà Tạ nghe được thì khổ, bà lớn tuổi rồi, không chịu nổi đâu.”
Hàn Nhân che miệng gật đầu, vẻ mặt vẫn chấn động.
Trương Hiểu Phong nói : « Vậy bây giờ Trình Nặc Nặc… »
« Meo ! Meo ! » Cường Cường nhấc chân ngắn chạy như điên từ trong sân ra, trong miệng nó còn ngậm một miếng thịt.
Bà Tạ mặc tạp dề cũng xuất hiện ở cổng, bà cười nói : « Ba đứa nói chuyện gì mà lâu vậy, mau vào đi ! »
Dạ ! » Ba người thu lại biểu hiện trên mặt, họ mỉm cười đáp.
Sân nhà họ Tạ vẫn sạch sẽ ấm áp như trước.
Ở trong góc sân, hàng rào bằng tre vây tròn lại làm l*иg gà, mười mấy con gà mái hoạt động bên trong, đàn gà này không thả trong sân như gà nhà người khác, thả ra lập tức đầy phân gà trong sân.
Rau trong vườn xanh um tươi tốt, cây dâu tây to khỏe kết mười mấy quả dâu tây đỏ tươi, quả nào cùng có lá cây đệm lên tránh bụi đất. Bên ngoài còn có một hàng tre làm giá đỡ, khe hở giữa cành và lá tre có thể tránh được cái móng nhỏ của Cường Cường, Cường Cường nhìn chằm chằm dâu tây nhưng không làm gì được.
Trước sân treo một túi nước gạo xay, dưới đáy có một cái chậu đồng, nước gạo nếp trắng mịn chảy tí tách xuống chậu.
Mèo mập màu cam chạy như điên, nó chạy xung quanh chân người này đến người kia, nó kêu ầm ĩ đến khi mọi người khen nó, sờ nó thì nó mới thôi.
Bầu không khí trong tòa nhà nhỏ làm sự hoảng sợ và nóng nảy trong lòng biến mất dần.
Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân hỏi han và Tạ, bà Tạ cưới hớn hở nói : «Các cháu tới thì tới còn mang khối vải này làm gì ! Bà thích mấy đứa đến đây chơi, ồn ào náo nhiệt. Hôm nay Cường Cường cũng về rồi, tốt quá ! »
Cường Cường hất mặt nhỏ lên, nó liếʍ lông dính mỡ rồi kêu : « Meo ! »