Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 754: Sảy thai
Cập nhật lúc: 2024-09-05 23:07:01
Lượt xem: 193
Hai người giày vò một trận trên tầng, Cường Cường tưởng Tạ Tam bắt nạt Trình Dao Dao, nó ôm đùi Tạ Tam kêu ầm lên. Âm thanh ồn ào vang lên, tro bụi trên trần nhà rơi xuống liên tục.
Bà Tạ nghe thấy tiếng thì cầm đèn dầu đi đến đầu cầu thang gọi: “Chiêu ca nhi, Dao Dao, hai đứa đang làm gì vậy, Chiêu ca nhi, cháu đừng làm loạn!”
Giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Tạ Tam vừa muốn trả lời, Trình Dao Dao liền mềm nhũn muốn khóc nhưng không khóc được, cô giống như con mèo nhỏ cào vào lòng hắn.
Mũi Tạ Tam lại nóng lên, m.á.u mũi chảy tí tách xuống áo Trình Dao Dao.
Tay chân Trình Dao Dao nhũn ra, cô cố gắng tích góp sức lực tránh khỏi tay Tạ Tam, cô dựa vào vựa lúa che mũi: “Anh cách xa em ra, đừng đến đây!”
Tạ Tam vừa giơ cái tay dính đầy m.á.u ra thì Trình Dao Dao muốn ngất đi luôn: “Bỏ ra, bỏ ra!”
Tạ Tam đành phải dừng lại, hắn cởi áo sơ mi lau m.á.u tươi dính trên mặt, sau đó che cái mũi lại ngẩng đầu lên.
“Bộp”, cái gáy Tạ Tam ăn một phát chổi. Trình Dao Dao quay đầu nhìn, bà Tạ cầm cây chổi trong tay, bà tức giận nhìn chằm chằm Tạ Tam sau vụt thêm mấy phát: “Cháu dám bắt nạt Dao Dao à!”
Trình Dao Dao co lại thành một cục bông nhỏ, cô vừa hoảng sợ vừa bất lực, Cường Cường còn chắn trước người Trình Dao Dao, nó cong lưng nhìn Tạ Tam kêu meo meo. Mà Tạ Tam cởi áo ra, trên người chỉ mặc một cái áo ba lỗ, m.á.u me be bét dính đầy mặt, cả người giống như tên tội phạm phát rồ.
Bà Tạ nhìn lướt qua rồi hỏi: “Cháu còn cái gì để nói không?”
Nhân lúc bà Tạ đánh Tạ Tam, Trình Dao Dao vội vàng vịn cầu thang chạy xuống tầng.
Mưa nhỏ khắp sân, gió đêm thổi tan mùi dương khí nồng đậm kia. Trình Dao Dao dựa vào vạc nước thở sâu, cô dùng nước lạnh rửa mặt, nửa ngày sau mới ép cảm xúc mềm nhun kia xuống được, nhưng tay chân cô không còn chút sức nào.
May mà hôm trước uống mấy giọt m.á.u của Tạ Tam, không thì hôm nay phải xấu mặt rồi.
Trên tầng, Tạ Tam khó khăn lắm mới làm bà Tạ tin tưởng mình vô tội. Bà Tạ nhìn kỹ lại, sau lưng Tạ Chính dính đầy máu, nửa bên mặt cũng toàn là máu, bà vội vàng kéo hắn xuống tầng.
Nước giếng lạnh buốt phả lên mặt, khăn lông trắng dính đầy máu. Đổi hai ba chậu nước mới miễn cưỡng rửa sạch m.á.u trên mặt. Tạ Tam cúi đầu, bà Tạ dùng nước lạnh rửa sau gáy cho hắn: “Còn chảy nữa không?”
Tạ Tam nói: “Tốt hơn rồi ạ.”
Bà Tạ nói dông dài: “Mùa xuân dễ nóng trong người, ăn cay ít thôi.”
Mắt Tạ Tam nhìn về phía phòng phía đông: “Vâng ạ.”
Trình Dao Dao trốn trong phòng, cô thò cái đầu nhỏ ra giống như con mèo gây chuyện rồi trốn đến nơi bí mật quan sát tình hình.
Bà Tạ cũng nhìn thấy cô, bà vẫy tay: “Chiêu ca nhi không chảy m.á.u mũi nữa, đến đây đi.”
Trình Dao Dao lề mề đi tới.
Mưa xuân rơi rì rào, mùi hoa cỏ bùn đất trộn lẫn vào nhau nhưng dương khí mát lạnh vẫn chui vào mũi cô.
Bà Tạ lau tro bụi dính trên người Trình Dao Dao, bà phàn nàn: “Hai đứa cháu thật là, náo loạn ở trên tầng như con chuột vậy. Bà còn tưởng Chiêu ca nhi bắt nạt cháu.”
Tạ Tam xoay người đưa lưng về phía bà Tạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-754-say-thai.html.]
Bà Tạ kho khan rồi lại trách Trình Dao Dao: “Dao Dao có bệnh sợ m.á.u à, sao trước kia nhà chúng ta g.i.ế.c gà, g.i.ế.c vịt không thấy cháu tránh đi?”
“Cháu…” Đầu óc Trình Dao Dao xoay chuyển một vòng: “Cháu không sợ m.á.u gà, m.á.u vịt, cháu chỉ sợ m.á.u người thôi ạ.”
Bà Tạ nói: “Thể nào. Vậy lần sau Chiêu ca nhi chảy m.á.u mũi, cháu phải tránh luôn đi. Chắc lần trước thằng bé ăn nhiều nhân sâm quá nên cứ động một tí lại chảy m.á.u mũi.”
Bóng lưng Tạ Tam càng oan ức.
Bà Tạ thấy đuối lý, bà ho khan nói: “Dao Dao, cháu biết nấu canh giải nhiệt gì ý nhỉ?”
Trình Dao Dao nói: “Canh ruột non nấu măng đắng ạ, đúng lúc uống vào mùa xuân.”
Bà Tạ dặn Tạ Tam: “Ở ven rừng có rất nhiều măng đắng, cháu hái thêm ít rau sam trong ruộng về luôn, ngày mai nấu cho cháu ăn.”
Tạ Tam không nói gì, bà Tạ quất khăn lông vào lưng hắn: “Cứng đầu, còn oan ức à!
Trình Dao Dao bênh người yếu: “Bà nội đánh anh ấy trước mà! Bà đừng đánh anh ấy, nếu không lại chảy mũi nữa đó.”
Bà Tạ tức đến mức bật cười: “Bà vì ai hả, đúng là một đôi oan gia, bây giờ hai đứa là một nhóm, về sau gây chuyện cũng đừng tìm bà phân xử!”
Chờ bà Tạ vào phòng, Trình Dao Dao vỗ vai Tạ Tam, bên trên có mấy vết roi, cô đau lòng nói: “Bà nội đánh anh đau không?”
“Đau.” Hai tay Tạ Tam ôm chặt eo Trình Dao Dao, hắn vùi mặt vào người cô.
Trình Dao Dao nghĩ đến chuyện vừa rồi mình không có nghĩa khí bỏ Tạ Tam lại chạy đi, cô lập tức thấy có lỗi. Trình Dao Dao ôm đầu Tạ Tam vuốt ve: “Đều tại em không tốt, sớm biết thế đã không cho anh uống nhiều linh tuyền rồi.”
Tạ Tam vẫn im lặng…
Hắn lại cọ xát vào cô, Trình Dao Dao thích thú vò đầu hắn, mái tóc mềm mại như lông con cún to xác: “Anh yên tâm, ngày mai em nấu một nồi canh giải nhiệt cho anh, sẽ không chảy m.á.u mũi nữa đâu.”
Mặt Tạ Tam vẫn úp sát vào người cô, thanh âm buồn bực: “Em ngửi thấy m.á.u của anh sẽ choáng váng à?”
“Vâng.” Trình Dao Dao gật đầu: “Cả… Cả người sẽ nhũn ra.”
“Gặp người khác có như vậy không?”
“Không đâu!” Trình Dao Dao vội vàng phủ nhận.
Tạ Tam ngẩng đầu lên, đôi mắt hẹp dài trong đêm lóe sáng: “Chỉ có m.á.u của anh mới vậy sao?”
“…” Trình Dao Dao cắn môi, trực giác động vật nhỏ nổi lên, cô luôn cảm thấy Tạ Tam đang đào hố cho cô.
Cô suy nghĩ thật kỹ rồi lắc đầu.
Hơi thở quanh người Tạ Tam lập tức lạnh lẽo, hai tay hắn nắm chặt eo cô: “Người khác cũng được?”