Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 800
Cập nhật lúc: 2024-09-09 22:50:20
Lượt xem: 162
Cường Cường vừa kêu lớn tiếng vừa ôm chân Tạ Tam cào xé ống quần.
Tạ Tam chỉ nghe thấy tiếng chó con kêu thảm, hắn đóng cửa lại mới thấy Tủng Tủng nằm trên đất, Tạ Tam vội vàng đặt đồ xuống rồi ôm Tủng Tủng.
Trình Dao Dao nghe thấy tiếng chạy ra: “Sao vậy?”
“Anh mở cửa đụng phải Tủng Tủng.” Tạ Tam hơi áy náy.
Chó con đạp chân khóc to, Tạ Tam sờ đầu nó nhưng không thấy vết sưng nào, Tủng Tủng trông cực kỳ đáng thương, người ta còn tưởng nó bị ngược đãi nghiêm trọng lắm.
Trình Dao Dao cũng đi tới quan sát, chó mập đang khóc thê thảm, đột nhiên cô nói: “Tủng Tủng ăn thịt đi.”
“Gâu!” Tủng Tủng lập tức ngừng khóc, đôi mắt đen như hạt đậu đen chờ mong.
“Giả vờ.” Trình Dao Dao thả Tủng Tủng xuống đất, Tủng Tủng lại ngã lăn ra đất khóc to.
Trình Dao Dao nói: “Vào bếp đi, bà nội đang hầm thịt đó.”
Tủng Tủng dừng khóc, đôi mắt đậu đen nhìn Trình Dao Dao, sau đó lại quay ra nhìn phòng bếp, trong bếp truyền đến mùi thịt hầm thơm nức, nó vui vẻ đứng dậy chạy vào trong bếp.
Trình Dao Dao mỉm cười nhìn Tạ Tam: “Đồ ngốc, nó muốn lừa anh cho nó ăn thịt đó.”
Dạo này Tủng Tủng và Cường Cường thường ăn cơm cho phụ nữ có thai giống Nhưỡng Nhưỡng, hai con lại mập thêm một vòng. Bà Tạ và Trình Dao Dao khống chế khẩu phần ăn của bọn nó, hai con lông xù chơi xấu làm nũng nhưng không có kết quả, bọn nó lại đổi mục tiêu sang Tạ Tam.
Động vật nhỏ trời sinh có trực giác, ngày nào bọn nó cũng ôm chân Tạ Tam la làng lên, Tạ Tam không cho thịt, bọn nó sẽ không cho Tạ Tam vào nhà. Tạ Tam thất bại nhiều lần, hai con lông xù càng ăn càng béo.
Tạ Tam thấy đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cô, m.á.u trong người lập tức nóng lên, hắn quay đầu nói: “Anh mang mấy thứ về, em xem đi.”
Lúc này Trình Dao Dao mới thấy đồ Tạ Tam mang về. Một thùng dầu đậu phộng, một thùng bình sứ mới tinh và hai cái túi to.
Bây giờ người trong huyện chỉ bán 2 lạng dầu đậu phộng cho một người trên một tháng, có lúc còn không mua được. Những thùng dầu này ít nhất có 20 kg, có thể làm mấy trăm bình nấm tương đấy chứ.
Bình sứ lấy ở xưởng sản xuất đồ hộp, một bình đựng vừa đủ một cân nấm tương.
“Hai cái túi này đựng gì vậy? Sách à?” Trình Dao Dao ấn tay xuống, nhìn bên ngoài xếp ngay ngắn giống sách vở.
Tạ Tam chuyển dầu đậu phộng và bình sứ vào trong phòng phía Tây trước. Lúc hắn quay đầu đã thấy Trình Dao Dao kéo khóa túi ra, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
Bà Tạ cũng nhô đầu từ trong bếp ra, bà cười nói: “Chiêu ca nhi về rồi à? Lại mang cái gì về vậy?”
“Cái này…” Trình Dao Dao che miệng lại, đôi mắt hoa đào hoảng sợ.
Bà Tạ thấy thế thì thay đổi sắc mặt, bà hỏi: “Làm sao vậy? Chiêu ca nhi mang cái gì về?”
Tạ Tam nhìn Trình Dao Dao hắn thấy cô thở sâu rồi nói: “Là sách ạ, rất nhiều sách.”
Bà Tạ nghe thế thì vui vẻ ra mặt: “Nhiều sách như vậy sao! Tốt, đọc sách rất tốt, sao lại để sách dưới đất vậy, tý nữa Cường Cường và Tủng Tủng lại cào rách đấy. Mau mang vào phòng đi. Hai đứa cũng rửa tay ăn cơm thôi!”
Tạ Tam đáp ứng, hắn đi qua kéo khóa túi lại. Tạ Tam nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Trình Dao Dao, hắn nói nhỏ: “Em Dao Dao.”
“Tý em tính sổ với anh sau!” Trình Dao Dao hầm hừ rút tay ra, cô xoay người đi vào bếp.
Ăn xong cơm tối, mọi người lại ăn bánh ngọt. Cố gắng chờ đến lúc bà Tạ về phòng đi ngủ, Trình Dao Dao liền kéo Tạ Tam về phòng cô, sau đó khóa cửa lại.
Hai cái túi đặt trong phòng Trình Dao Dao, Trình Dao Dao kéo khóa ra, bên trong toàn là tiền mặt, mắt cô choáng váng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-800.html.]
“Anh mang nhiều tiền về nhà làm gì? Anh muốn dọa c.h.ế.t em à?”
Tạ Tam ngồi trên giường, hắn kéo Trình Dao Dao ôm vào lòng : « Đừng giận, không phải muốn dọa em. »
Trình Dao Dao không phải người chưa từng thấy số tiền lớn như vậy, tất cả chỗ này cộng lại cũng chỉ bằng giá một cái túi của cô mà thôi. Nhưng Tạ Tam mang số tiền lớn như vậy về nhà làm gì ?
Vừa nãy nguy hiểm thật, nếu bà Tạ nhìn thấy lại phải tốn miệng lưỡi một phen rồi.
Tạ Tam đưa một quyển sổ nhỏ cho Trình Dao Dao : «Tiền bán nấm tương đều gửi vào ngân hàng rồi. »
Trình Dao Dao mở sổ nhỏ ra xem, mắt cô lại choáng váng: “Bình thường 200 bình chỉ bán được 1000 đồng thôi mà!”
Lúc trước cô buôn bán kiếm được 7000,8000 đồng, sau đó Tạ Tam bổ sung chỗ còn thiếu, hai người góp đủ 10000 đồng. Bây giờ trong sổ tiết kiệm thừa 30000 đồng liền.
« Anh gửi một ít tiền vào tài khoản của em. » Tạ Tam nói.
Trình Dao Dao hầm hừ : «Sao lại gửi nhiều vậy ? »
« Anh nghe lời em, thu tay không làm nữa. » Tạ Tam vùi mặt vào cổ Trình Dao Dao : «Số tiền kia dễ bị để mắt tới nên anh rút hết ra. »
Trình Dao Dao nói: “Em còn tưởng anh muốn mang tiền về rải lên giường, sau đó gối đầu ngủ.”
Tạ Tam cười nhẹ : « Em Dao Dao thích không ? Anh giúp em rải lên. »
« Đi c.h.ế.t đi ! » Trình Dao Dao buồn phiền nhìn chỗ tiền kia : «Anh giấu chỗ tiền này ở đâu bây giờ ? Trong nhà thường xuyên có người đến, mà nhiều người thì phức tạp. »
Tạ Tam nói : « Có chỗ giấu. »
Trình Dao Dao cao hứng : « Ở đâu ? »
Gió đêm thổi qua váy, đôi mắt phát sáng trong ổ mèo, nó cảnh giác nhìn rồi lại nằm trở về. Chó con muốn chạy ra nhưng lại bị Cường Cường tóm lại.
Một tay Trình Dao Dao cầm đèn dầu, một tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Tạ Tam, hai người nhẹ chân nhẹ tay đi đến phòng Tạ Tam.
Ánh đèn mờ nhạt xua tan bóng tối chiếu sáng ngăn tủ, dược liệu và da thú treo trên tường.
Trình Dao Dao vừa thấy da sói liền chui vào n.g.ự.c Tạ Tam.
Tạ Tam ấn hộc tủ mấy lần, hắn thấy Trình Dao Dao nhìn chằm chằm da sói thì nói : «Đây là da của con sói suýt nữa cắn c.h.ế.t anh năm 14 tuổi. »
Trình Dao Dao không sợ nữa, cô còn kích động sờ da sói đến mức muốn giật cả xuống.
Ngăn tủ chậm rãi mở ra. Sau đó trượt nhẹ sang một bên, phía sau ngăn tủ là một bức tường.
Trình Dao Dao gõ gõ nhưng không thấy điều gì khác thường : «Em còn tưởng sau ngăn tủ có mật thất cơ. »
Tạ Tam bật cười : « Mật thất ? »
(Mật thất : Căn phòng bí mật.)
« Trong phim đều diễn như vậy. » Trình Dao Dao thất vọng : « Bức tường này có gì đặc biệt ? »
Tạ Tam gõ vào hai bên tường một lát, sau đó hắn rút mấy viên gạch xanh ra.
Thật sự có mật thất.
Trình Dao Dao không kịp chờ bước qua, nhưng cô với tới. Tạ Tam nhấc cô lên: “Lâu rồi không thông gió, cẩn thận dính bụi.”