Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 801
Cập nhật lúc: 2024-09-09 22:50:33
Lượt xem: 171
Trình Dao Dao ngoan ngoãn gật đầu. Cô cầm đèn dầu xích lại gần cửa hang. Ánh đèn chập chờn chiếu sáng bên trong.
Hóa ra bên trong bức tường này lại trống rỗng, không có mật thất gì cả mà chỉ có một con khoảng trống nhỏ chứa được hai người. Trong đó để đầy đồ tốt được gói kỹ lại bằng giấy da trâu.
Lực tay của Tạ Tam rất khỏe, một tay đỡ Trình Dao Dao một tay đưa hai túi tiền cho cô, hắn bảo cô ném vào là được.
Trình Dao Dao ném hai cái túi vào trong, cái túi va phải túi đồ bên cạnh, cái túi bị rách rơi đầy đồ bên trong ra, ánh sáng lóa hết mắt.
Trình Dao Dao xích lại gần, ngọc trai bằng vàng sáng lấp lánh dưới ánh nến.
“Tạ Tam, nhà anh thật sự có vàng nha.” Trình Dao Dao thấy hiếm lạ: “Sao lúc mấy người kia đến xét nhà không tìm được?”
Truyền thuyết liên quan đến vàng nhà họ Tạ chưa bao giờ gián đoạn. Nghe nói lúc trước người đến xét nhà gõ khắp nơi, ngay cả xà nhà cũng dùng dậy tre chọc lên, nhưng họ không tìm thấy gì cả.
Tạ Tam buông Trình Dao Dao ra, hắn gõ mặt tường nói: “Nhà anh mời thợ xây chuyên nghiệp từ trong kinh thành đến xây nhà, đây là biện pháp giấu tiền của quan lại quyền quý, sao có thể tìm dễ như thế được.”
Trình Dao Dao cũng gõ thử, cô lập tức kêu ra tiếng, nước mắt lưng trong giơ tay lên cho Tạ Tam xem.
Tạ Tam hôn bàn tay trắng nõn của cô, hắn giải thích: “Khe hở được lấp lại bằng đá và vôi ẩm, lúc gõ vào tường sẽ không nghe thấy gì. Hơn nữa chỗ này lại cao, những người kia không nghĩ tới.
Tạ Tam nhét mấy viên gạch trở lại như cũ, bức tường không có gì khác lạ. Trình Dao Dao kiễng chân dùng sức đẩy mạnh, bức tường không nhúc nhích chút nào.
Tạ Tam nắm tay dạy cô mấy lần, cuối cùng Trình Dao Dao cũng học được cách mở.
Trình Dao Dao hất cằm nhỏ, cô kiêu căng nói: “Bây giờ em biết bảo bối của anh giấu ở đâu rồi, về sau anh mà chọc em giận, em sẽ mang hết chỗ này đi!”
Dưới ánh đền mờ nhạt, Trình Dao Dao đẹp như bông hoa hồng khoe sắc.
Tạ Tam mỉm cười, hai tay ôm chặt cô: “Đây mới là bảo bối của anh.”
…
Bắt đầu từ hôm đó, Tạ Tam thật sự không đi xa nhà nữa. Công việc lái máy kéo cũng giao cho Lâm Gia Tuấn, một tuần hắn đi vào huyện một chuyến để bàn bạc công việc nhà trồng rau.
Tài liệu ôn tập ở trong nhà rất nhiều, ngày nào Tạ Tam và Trình Dao Dao cũng học cố định hai giờ. Thời gian còn lại sẽ chơi với chó mèo hoặc đi lên núi hái nấm, xuống sông mò cá, thỉnh thoảng đi chợ phiên ở thôn bên cạnh, có lúc thay đổi cách làm món ăn, cuộc sống trôi qua thoải mái, vui vẻ.
Trình Dao Dao đang ngủ say thì nghe thấy tiếng Cường Cường cào cửa, nó vừa cào vừa kêu meo meo.
Sáng nay Tạ Tam không cho mèo ăn sao? Trình Dao Dao lẩm bẩm xoay người, cô dụi mắt thì thấy cửa sổ sáng chói, trời không còn sớm nữa.
Trình Dao Dao cuộn chăn ngủ tiếp. Tiếng Cường Cường kêu càng ngày càng to, Tủng Tủng cũng gia nhập, âm thanh chó con cực kỳ đáng thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-801.html.]
Trình Dao Dao không làm gì được, cô đành phải dậy mở cửa cho bọn nó. Nắng sớm bên ngoài còn lờ mờ mang theo hơi lạnh. Cường Cường và Tủng Tủng đang đứng trước cửa kêu ầm ĩ, bọn nó vừa thấy Trình Dao Dao liền kêu to. Trình Dao Dao mờ mịt nhìn bọn nó, Cường Cường xoay mấy vòng trên đất, bỗng nhiên nó chạy về phía ổ mèo, sau đó lại quay đầu nhìn cô.
Trình Dao Dao đi theo nó, cô thấy bà Tạ và Tạ Phi cũng đi ra, bộ dáng đều chưa tỉnh ngủ: “Sáng sớm Cường Cường đã náo loạn rồi.”
Ba người đi theo Cường Cường đến ổ mèo, Tạ Tam đã ngồi xổm ở đó: “Sinh rồi…”
Tạ Tam còn chưa nói xong, ba người đã đẩy hắn ra. Trình Dao Dao chen chân lên trước, cô thấy mèo trắng nằm im trên đệm, lông mao lộn xộn, bộ dáng hơi mệt nhưng đôi mắt vẫn sáng lấp lánh.
Nó nhìn Trình Dao Dao kêu meo meo, sau đó lại cúi đầu xuống. Mấy con mèo trụi lủi màu hồng đang b.ú sữa mẹ, bọn nó kêu ríu rít.
Trình Dao Dao không kìm lòng được: “Em lại có mèo mới rồi!”
Tạ Phi kích động nói: “Đáng yêu quá đi!”
Bà Tạ vỗ đùi: “Sinh rồi! Sinh rồi! Bà nói cái thai này lớn mà, chỗ này có 1,2,3,4,5… Tốt quá, có 5 con!”
Cường Cường và Tủng Tủng cũng chen vào, hai con thấy ba bộ dáng cao hứng của ba người Trình Dao Dao thì ngây thơ ngoẹo đầu không hiểu. Lúc nãy Nhưỡng Nhưỡng đau đớn sinh mèo con, mùi m.á.u tươi chảy ra làm hai con lông xù sợ hãi.
Trình Dao Dao vuốt đầu hai con, cô ôm Cường Cường cao hứng tuyên bố: “Chúc mừng em đã lên chức bố! Em nhìn đi, em sợ cái gì, tất cả đều là con của em đó.”
Hiển nhiên Cường Cường không thích mấy con màu hồng không có lông nhìn như mấy con chuột kia, nó liều mạng giãy dụa thoát khỏi tay Trình Dao Dao chạy ra xa, nó đứng ở xa l.i.ế.m liếm lông.
Bỗng nhiên Tạ Phi nói: “Vì sao có một con màu đen?”
Tạ Phi vừa nói xong, bầu không khí lập tức ngưng kết.
Mặc dù mấy con mèo trong lòng Nhưỡng Nhưỡng trơ trọi nhưng đỉnh đầu và m.ô.n.g vẫn có ít lông tơ nhìn rõ màu sắc. Trong đó có một con mèo nhỏ màu đen.
Trình Dao Dao nhìn mèo con, rồi lại nhìn Cường Cường, sau đó nhìn Nhưỡng Nhưỡng rồi lại nhìn Cường Cường.
Đột nhiên cô cảm thấy đầu Cường Cường xanh lét.
“Không sao!” Bà Tạ đánh tan bầu không khí xấu hổ này, bà tự lừa mình dối người: “Đều là mèo con mà, một thai có thể sinh rất nhiều màu. Cháu nhìn mấy con kia đi, lông màu trắng cam giống hệt Cường Cường lúc còn nhỏ!”
“Vâng, đúng vậy.”
“Không sai, không sai…”
Mọi người lập tức quyết định như vậy, họ sẽ bảo vệ tôn nghiêm của Cường Cường.
“Dù sao sinh con cũng là chuyện vui, bà đi bắt con gà chúc mừng ! »