Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 846: Tâm tư của con gái
Cập nhật lúc: 2024-09-16 09:30:02
Lượt xem: 160
Người xưa nói: Chỉ có trâu mệt chết, chứ không có cày mệt hỏng. Trình Dao Dao nghiêm túc nói với người này: Ông sai rồi.
Tạ Tam mới ăn mặn giống như dã thú không biết thỏa mãn, cả người dùng mãi không hết tinh lực. Từ phòng ngủ ra ban công, từ trên cầu thang xuống phòng khách, chỗ nào cũng lưu lại vết tích của hai người.
Trình Dao Dao trốn ra sau bàn ăn, cô nhấc chân đạp vào n.g.ự.c Tạ Tam không cho hắn tới gần, cô thề phải giữ vững sự tỉnh táo cuối cùng: “Anh có phải là người không vậy? Chỗ này là phòng bếp đấy!”
Tạ Tam nắm chặt bàn chân trắng nõn của cô, hắn cúi đầu hôn một cái. Lắc chân đính đá hồng ngọc rung động phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Trình Dao Dao vô thức muốn tránh ra, bàn tay Tạ Tam xoa nắn giống như không muốn cho cô chạy. Bàn tay làm quen việc nặng cọ vào da thịt non mịn vừa ngứa vừa đau.
Tạ Tam không dùng bao nhiêu lực nhưng cổ chân Trình Dao Dao giống như bị còng lại giãy thế nào cũng không thoát ra được.
Trình Dao Dao tức giận đạp lung tung như con mèo nhỏ. Cô vừa uống nửa ly rượu vang, đôi môi trở nên đỏ mọng, gương mặt cũng đỏ ửng, bên trong đôi mắt hoa đào long lanh nước giống như bị người bắt nạt.
Vạt áo sơ mi trượt xuống nhưng Trình Dao Dao vẫn chưa nhận ra, cô giãy dụa ồn ào: “Em vừa ăn xong, em đau lưng, em đau chân, cả người em đều khó chịu!”
“Em nói ăn no mới có sức.” Hơi thở mang đầy mùi rượu của Tạ Tam phả vào mặt cô, đáy mắt hắn ẩn chứa ý cười: “Em đau ở đâu, anh trị giúp em.”
Bỗng nhiên Trình Dao Dao không trị cũng khỏi bệnh, cô biểu thị mình không đau ở đâu cả, cô chỉ muốn về phòng đi ngủ.
Tạ Tam không cho, hai người náo loạn làm đổ chai rượu. Chai rượu lăn mấy vòng trên thảm, rượu nho đỏ rực chảy ra ngoài. Bên ngoài mưa không ngừng nghỉ, ánh lửa trong lò sưởi còn chưa tắt, mùi hương hoa hồng và vỏ cây bay khắp phòng.
Tạ Tam vẫn không làm đến bước cuối cùng.
Trình Dao Dao nằm trong n.g.ự.c hắn ngủ thiếp đi. Hô hấp Tạ Tam chậm lại, hắn dở khóc dở cười cắn đôi môi đỏ ửng của cô.
Trình Dao Dao chỉ ưm ưm rồi lại cọ mặt vào trong n.g.ự.c của hắn, mặc kệ hắn làm thế nào cũng không tỉnh.
Xem ra mệt muốn c.h.ế.t rồi. Tạ Tam nhặt áo sơ mi mặc cho cô rồi ôm cô về phòng ngủ, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Trình Dao Dao xoay người vùi mặt vào cái chăn mềm mại.
Tạ Tam xoay mặt cô lại, khóe mắt cô ửng đổ, làn da trắng nõn như quả vải được bóc vỏ, nhìn thế nào cũng không thấy dáng vẻ tiều tụy thiếu ngủ như cô nói. Ngược lại giống như bông hoa được nước mưa tưới nở rộ đẹp hơn cả lúc ban đầu.
Tạ Tam nằm phía sau Trình Dao Dao, cánh tay bá đạo xoay người cô nằm đối diện với mình.
Trình Dao Dao giống hệt con mèo nhỏ, cô cảm thấy nguồn nhiệt liền tự động đến gần, thân thể quen cửa quen nẻo cọ xát trong n.g.ự.c Tạ Tam để tìm tư thế thoải mái nhất làm ổ.
Động tác theo bản năng của cô làm lòng Tạ Tam mềm nhũn, hai tay hắn ôm chặt cô, thỉnh thoảng lại vỗ vỗ lưng cô, hắn không nỡ gọi cô dậy nữa.
Mưa rơi rào rào ngoài cửa sổ, không khí lạnh dần, hai người ôm nhau ngủ một giấc ngon lành.
Mưa lớn qua đi, vườn hoa trong biệt thự hỗn độn. Hoa tường vị bị dập nát hơn một nửa, hoa tú cầu dính đầy nước mưa, nền cỏ cũng ngập trong nước.
Tạ Tam mặc áo ba lỗ và quần quân đội màu xanh lục, hắn xắn ống quần lên đi vào vườn hoa sửa cống cứu mấy khóm hoa bị ngập nước kia. Trình Dao Dao mặc váy trắng xách một cái thùng nhỏ đi theo sau Tạ Tam.
Bỗng nhiên Tạ Tam đứng dậy: “Em Dao Dao, một con nữa này.”
Trình Dao Dao vội vàng đưa thùng nhỏ cho hắn. Tạ Tam cho tay vào thùng nhỏ rồi buông tay ra, một con cá chép đỏ giãy dụa bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-846-tam-tu-cua-con-gai.html.]
“Màu đỏ!” Trình Dao Dao vui mừng ôm thùng nhỏ, trong thùng có 3, 4 con cá, cá chép đỏ vừa đẹp vừa hiếm thấy, không biết nó chui từ đâu tới: “Hình như trong đống đồ cổ kia có một cái bể cá, tý nữa thả bọn nó vào để nuôi.”
“Được.” Tạ Tam mỉm cười nhìn bộ dáng vui vẻ của cô: “Đến lúc đó cho em nhặt đá nhỏ thả vào. Phần còn lại để anh làm là được, em có muốn vào nghỉ một lát không?”
Trình Dao Dao rất dính người: “Em làm việc cùng anh.”
Tạ Tam giao nhiệm vụ cho cô: “Hôn anh.”
“Phi.” Trình Dao Dao đẩy hắn ra, cô loay hoay dựng hoa cẩm tú cầu đổ xuống đất.
Hoa cẩm tú cầu màu xanh dính đầy nước, Trình Dao Dao lắc nhẹ để nước chảy xuống, sau đó quay đầu nhìn Tạ Tam. Tạ Tam không đi theo cô mà tiếp tục sửa cống thoát nước, sau đó lấy xẻng xới một mảnh đất.
Không cần nói Trình Dao Dao cũng biết, hắn định xới đất để trồng rau.
Ở đâu cũng không quên thói quen trồng trọt. Đôi môi hoa hồng của Trình Dao Dao cong lên, cô nhìn mồ hôi ẩm ướt dính trên mặt Tạ Tam, cánh tay cơ bắp giơ lên lau qua loa.
Cả tuần nay hút nhiều dương khí như vậy nhưng dù đứng cách xa nhau vẫn làm Trình Dao Dao cảm thấy… Bỗng nhiên Tạ Tam ngẩng đầu nhìn sang, Trình Dao Dao run rẩy, tiếng “tách” vang lên.
“…” Cành hoa cẩm tú cầu bị bẻ gãy, cánh hoa màu xanh rơi đầy đất.
“Anh nhìn đi, gãy rồi.” Trình Dao Dao đáng yêu chỉ cho Tạ Tam xem, dáng vẻ không có cảm giác áy náy gì.
Tạ Tam dở khóc dở cười đi tới, hắn nhìn qua rồi nói: “Không sao, vẫn sống được.”
Tạ Tam đào một cái hố nhỏ bên cạnh cây hoa cẩm tú cầu, sau đó nhặt cành hoa bị gãy trồng xuống. Trình Dao Dao lập tức nằm sấp lên lưng Tạ Tam, trọng lượng của người dồn hết lên người Tạ Tam, cô nói nhẹ nhàng: “Trồng thế này sống được không?”
“Hoa cẩm tú cầu trồng như này được.” Tạ Tam không thấy nặng chút nào, hắn tiếp tục làm việc.
Bông hoa cẩm tú cầu rất quý, ngày nào Trình Dao Dao cũng tưới linh tuyền để dưỡng hoa.
Trình Dao Dao lắc lư trên người Tạ Tam, cô không an phậm vò đầu hắn.
Tạ Tam cho đất vào hố, hắn nói: “Đừng cọ lung tung, động vào em em lại khóc.”
“Ai cọ anh!” Trình Dao Dao không phục ồn ào.
Tạ Tam đứng thẳng dậy, Trình Dao Dao hét lên, cô vội vàng ôm chặt cổ hắn.
Tạ Tam giở trò xấu, hắn xoay mấy vòng quanh sân: “Tay anh bẩn, em cẩn thận rơi xuống đất đấy.”
Hai chân Trình Dao Dao cũng quặp chặt eo Tạ Tam: “Á á á đáng ghét, anh đừng quay nữa.”
Cuộc sống trước và sau khi cưới đối với Trình Dao Dao mà nói không có gì thay đổi mấy, ngoại trừ… chuyện kia.
Ngoại trừ chuyện đó ra, cuộc sống tân hôn vẫn tốt đẹp, lúc nào Trình Dao Dao cũng muốn ở cạnh Tạ Tam, cô giống như con mèo nhỏ lật bụng làm nũng với hắn.
Sau khi hai người vượt qua bước cuối cùng, linh hồn và thể xác đều giao phó cho nhau, họ vẫn ngọt ngào như trước đây đồng thời có thêm sự ăn ý vui vẻ không nói nên lời.