Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-08-30 11:59:05
Lượt xem: 521
Trình Dao Dao lại tức giận: "Chúng ta là thanh niên trí thức cùng nhau xuống nông thôn, tôi mất tích lâu như vậy, đừng nói các người mới phát hiện ! »
Có thôn dân lập tức nói : « Đúng rồi ! Các người phải đến nói với chúng ta sớm hơn, như vậy cũng sẽ không như bây giờ, mãi mới tìm được người. Vạn nhất xảy ra chuyện gì làm sao xử lý ! »
Sắc mặt nhóm nữ thanh niên trí thức đỏ bừng, họ kêu oan: « Chuyện cô bỏ đi chúng tôi cũng không biết ! Sáng nay cô cùng Trình Nặc Nặc đi ra ngoài đều không có trở về, đến giữa trưa lúc ăn cơm không thấy cô trở về, chúng tôi đề ra nghi vấn thì Trình Nặc Nặc mới nói cô chạy trốn... Đúng không? Trình Nặc Nặc, có phải hay không cô nói đi ! »
Nồi lại vung trở lại trên thân Trình Nặc Nặc.
Trình Nặc Nặc xám xịt đứng một bên. Cô không giải thích được ! Bởi vì sáng nay chính Trình Nặc Nặc chỉ điểm nguyên chủ sau núi có đường tắt có thể trốn, còn tự mình đưa Trình Dao Dao lên núi.
Cô vốn dĩ có thể chờ lúc Trình Dao Dao vào núi, lập tức nói chuyện chuyện Trình Dao Dao chạy trốn cho đám người biết. Nhưng xuất phát từ tư tâm kéo tới giờ cơm trưa mới nói — Trình Nặc Nặc không trông cậy vào đứa ngu này có thể đi ra ngoài. Nghe thôn dân nói qua trên núi có dã thú, chỉ cần kéo nửa ngày, Trình Dao Dao ở trong núi đυ.ng tới con lợn rừng hay sói hoang, không c.h.ế.t cũng tàn phế, cũng không lưu lại sơ hở !
Ánh mắt khinh bỉ cùng chỉ trỏ của đám người rơi vào trên người giống hệt lúc trước. Cô rất vất vả mới tạo lên hình tượng người tốt nhân duyên tốt, cứ như vậy bị Trình Dao Dao tùy tiện đánh nát.
Trình Nặc Nặc điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Thẩm Yến, chỉ cần lưu lại Thẩm Yến, Trình Dao Dao vẫn là bại tướng dưới tay cô !
Ánh mắt Thẩm Yến phức tạp tránh đi ánh mắt Trình Nặc Nặc. Trình Dao Dao là một người xinh đẹp ngu xuẩn, không thể bịa được lời nói dối này. Nhưng sao Nặc Nặc của hắn lại nói dối ?
Đại đội trưởng dựng râu trừng mắt quát : « Quả thực càn quấy mà ! Người trong thôn bận rộn cả ngày còn phải theo mấy cô cậu tìm người dưới mưa ! Chuyện này tôi nhất định phải báo cáo lên trên ! »
Báo cáo ? Chuyện này nếu báo báo, tiền đồ của cô sẽ bị phá hủy !
Trình Nặc Nặc cắn chặt hàm răng. Không, cô sẽ không để mình trở lại hoàn cảnh mặc người xem thường, coi khinh.
Bỗng nhiên Trình Nặc Nặc khóc to : « Chuyện này đều do tôi không tốt... Đều là lỗi của tôi, là tôi suýt nữa hại chị Dao Dao, chuyện này không liên quan đến chị Dao Dao, cũng không liên quan đến nhóm thanh niên trí thức. Phạt một mình tôi được rồi. »
Vẻ mặt mọi người xem thường.
Trình Nặc Nặc tiếp tục nói : « Tôi không xứng làm tiếp ở nhà ăn. Tôi xin nghỉ làm ở nhà ăn, tôi sẽ xuống đất làm việc cùng mọi người. »
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-9.html.]
Theo thanh âm của Trình Nặc Nặc rơi xuống, bầu không khí an tĩnh quỷ dị.
Trình Dao Dao chậm rãi nhướn mày, cô phát giác được theo lời Trình Nặc Nặc, đại đội trưởng vốn đang phẫn nộ đột nhiên trở nên kỳ quái, giống như... kiêng kị cái gì đó.
Những thôn dân khác mở miệng trước : « Như vậy sao được ? Thanh niên trí thức tiểu Trình, mấy ngày nay ăn cơm cô làm, chúng tôi đều có thêm sức lực. »
« Đúng vậy, cô cũng không thể bỏ gánh a ! »
Trình Nặc Nặc kiên định nói : « Không, chuyện hôm nay đều do tôi sơ ý chủ quan, kém chút hại chị Dao Dao. Tôi xuống đất cùng tất cả mọi người làm việc, mà phải làm công việc nặng nhọc nhất để tỏ rõ quyết tâm của tôi. »
Đám người thống nhất giữ lại. Đại đội trưởng nhẫn nhịn nửa ngày, ông vung tay lên đánh gãy đám người ồn ào: « Được rồi ! Chuyện này cô có lỗi, cũng do lá gan Trình Dao Dao quá lớn. Bắt đầu từ hôm nay không cho phép nhóm thanh niên trí thức đơn độc lên núi, đi ra ngoài phải kết bạn báo cáo ! Nếu còn có lần sau nữa sẽ nghiêm trị không tha ! »
Lời này đánh 50 cái đại bản, tức là công nhận Trình Nặc Nặc « sơ ý chủ quan », cũng bác bỏ thỉnh cầu của Trình Nặc Nặc. Mà Trình Dao Dao suýt nữa mất mạng, lại không ai quản.
Không chỉ có đại đội trưởng chuyển biến, ngay cả thôn dân và nhóm trí thức vừa rồi la hét muốn thay Trình Dao Dao đòi công đạo cũng mất thanh âm.
Lúc này Thẩm Yến mới mở miệng : « Nặc Nặc trước khi ra cửa nấu một nồi canh gừng cho thêm đường. Nơi này gần chỗ nhóm thanh niên trí thức, mọi người đến uống một chén xua lạnh ? »
Đại đội trưởng gật đầu : « Được, mọi người vất vả rồi, vậy thì uống một chén. »
Thẩm Yến quay đầu nhìn Trình Dao Dao nói : « Dao Dao dầm mưa cũng phải tranh thủ thời gian uống một bát tránh bị cảm. »
Thay Trình Nặc Nặc giải vây, lại tới ổn định Trình Dao Dao, sợ cô không buông tha. Nếu nguyên chủ nghe được câu quan tâm này của Thẩm Yến, sợ không thể không có một màn quỳ liếʍ.
Trình Dao Dao cười như không cười liếc mắt nhìn hắn, thật sự không lên tiếng.
Thẩm Yến bị cô liếc mắt mềm nhũn cả người. Quả nhiên Trình Dao Dao vẫn là Trình Dao Dao, mình nói một câu lập tức làm cô ngoan ngoãn nghe lời. Thẩm Yến chỉ huy người đi bê canh gừng, bóng lưng lộ ra vẻ đắc ý.
Trình Nặc Nặc vẫn sợ hãi đứng tại chỗ, bả vai còn run rẩy. Có thôn dân vừa nói vừa cười với cô coi như chuyện phát sinh vừa rồi hoàn toàn không đề cập đến nữa.
Trình Dao Dao líu lưỡi, cô nghĩ ngợi một lúc, Trình Nặc Nặc làm đồ ăn ngon đến mức nào mà có thể nắm chặt người trong một thôn ?