Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 91
Cập nhật lúc: 2024-08-30 12:38:02
Lượt xem: 207
Trình Dao Dao vẫn không chịu. Nhìn Lưu Mẫn Hà cắt xong liền biết, b.í.m tóc cắt ngang tai, đuôi tóc nhếch lên, nhìn như cái m.ô.n.g của chim cút. Cô thà rằng mỗi lúc trời tối tồn sức nấu nước gội đầu, đây là kiên trì cuối cùng của cô.
Hàn Nhân khẽ cắn môi: “Cô không bán tôi bán!”
Tóc Hàn Nhân cũng dày, lão sư phó cắt mãi không xong, phí hết thời gian nửa ngày, b.í.m tóc lớn kia mới rơi xuống.
Để lên cân cân: “1 đồng 3 mao 8.”
Hàn Nhân nhanh mồm nhanh miệng mặc cả với lão sư phó, sau cùng lấy 1 đồng 5 mao, Lưu Mẫn Hà cũng cầm 8 mao tiền.
Lão sư phó giúp Hàn Nhân chỉnh lại đuôi tóc, Trình Dao Dao ở một bên cho ý kiến, sửa xong ngược lại có mấy phần giống kiểu đầu ở đời sau.
Hiện tại một nhóm 4 người, chỉ có Trình Dao Dao tóc dài, ba người khác đều tóc ngắn ngang tai. Hàn Nhân thẳng thắn lắc đầu: “Nói không phải chứ cắt xong b.í.m tóc nhẹ đầu không ít.”
Trương Hiểu Phong cười nói: “Thật hâm mộ các cô, sớm biết tôi cũng để tóc dài, còn có thể bán được 8 mao.”
Mấy người lề mề nửa ngày, chưa ăn sáng, lúc này đều đói. Bàn bạc đi quán ăn, ăn no rồi đi dạo cung tiêu xã.
Hàn Nhân vỗ n.g.ự.c hào phóng: “Hôm nay 1 đồng 5 mao coi như lấy không, tôi muốn đi ăn quán!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-91.html.]
Hàn Nhân kiếm thêm thu nhập, Trình Dao Dao có tiền, Trương Hiểu Phong luôn luôn tiết kiệm, trong tay cũng để dành được không ít, đi ăn quần không thành vấn đề.
Mấy người cùng nhau đi quán cơm, Hàn Nhân bỗng nhiên quay đầu, nhìn Lưu Mẫn Hà đi theo ở phía sau nói: “Cô cũng đi ăn quán à? Mang phiếu lương không?”
“Tôi, tôi quên mang theo…” Lưu Mẫn Hà nắm chặt khối tiền của mình, ấp úng.
Hàn Nhân cười gằn một tiếng: “Không mang phiếu lương thực làm sao ăn quán được? Coi chừng ăn cơm chùa bị người bắt lại.”
Lưu Mẫn Hà nhìn Trình Dao Dao cầu cứu. Trình Dao Dao cố nén mắt trợn trắng, dời đầu đi chỗ khác. Ngay cả Trương Hiểu Phong đều tránh ánh mắt của cô.
Ai cũng biết gia đình Lưu Mẫn Hà nghèo, mỗi tháng còn phải gửi công phân về nhà. Đầu năm nay, phiếu lương chính là mạng! Có thể cho người khác mượn, cho Lưu Mẫn Hà mượn? Đó chính là bánh bao thịt đánh chó có đi không có về. Trương Hiểu Phong là người hiền lành, nhưng không phải người ngu.
Trước kia Lưu Mẫn Hà đi ăn quán đều cọ Trình Dao Dao, nhưng bây giờ Trình Dao Dao không để ý đến cô, Hàn Nhân lại bóc trần mắt đáy biển. Sắc mặt Lưu Mẫn Hà đỏ rực, ấp úng nói: “Tôi, tôi không đói lắm… Tôi không ăn quán.”
Trình Dao Dao cùng Trương Hiểu Phong đều không lên tiếng, Hàn Nhân giễu cợt nói: “Được, vậy ba người chúng tôi đi trước.”
Ba người đi cùng nhau, Trình Dao Dao ngay cả đầu cũng không quay lại, bị Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân mộ trái một phải vây quanh, ba người vừa đi vừa nói vừa cười.
Hàn Nhân nói với Trình Dao Dao: “Cuối cùng lúc này không theo tới. Trước kia giống như cao da chó, ưỡn mặt ăn của cô, tôi đã sớm nhìn không vừa mắt, nhắc nhở cô, lại sợ cô tức giận.”
Trình Dao Dao gượng cười. Lời nói này của Hàn Nhân rất uyển chuyển.