Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 995
Cập nhật lúc: 2024-09-21 11:51:13
Lượt xem: 122
Đây cũng là lý do hắn cắt đứt liên lạc và không xem thư của Tạ Phi.
Hơi cồn trong người Lục Thanh Đường biến thành sự bực bội: “Cô khóc cái gì?”
Tạ Phi run người, đôi môi mím lại không nói gì, cô tủi thân khóc thút thít.
Lục Thanh Đường nhíu mày, hắn đổi giọng: “Bà cô của tôi ơi, cô tủi thân cái gì vậy?”
Dỗ nửa ngày, Tạ Phi mới run rẩy nói: “Dù em thích anh, anh cũng không thể coi em là loại con gái xấu xa như kia được…”
Câu nói này chứa đựng rất nhiều tin tức, Lục Thanh Đường giật mình, cuối cùng hắn cũng nhận ra ý tứ từ gương mặt ửng đỏ của Tạ Phi.
Hắn không biết Tạ Phi được gia đình nuôi lớn thế nào, lúc ngượng ngùng thì giống như tiểu thư khuê các, lúc nói chuyện yêu đương lại nhiệt tình như lửa, thật sự vừa ngây thơ vừa nhiệt tình, cô mang theo một trái tim hào hứng tới đây.
Chỉ cần chạm nhẹ vào có thể nắm lấy tình yêu thương của cô hoặc phá tan trái tim cô.
Lục Thanh Đường hoảng hốt một lúc rồi cười lên: “Tôi chỉ sợ cô ở bên ngoài nguy hiểm nên dẫn cô về nhà thôi. Yên tâm đi, tôi không làm gì cô đâu. Hay là cô có thư giới thiệu ở nhà nghỉ?”
Tạ Phi đứng tim cuộn tay lại: “Em… Em có chỗ ở. Em ở phòng giường ghép trong ngôi nhà dưới cây đại thụ kia, không cần thư giới thiệu cũng ở được.”
“Chỗ đó ở sao được!” Lục Thanh Đường biết chỗ đó, ở đó tụ tập đủ loại người, Tạ Phi ở chỗ đó một mình làm hắn nổi giận bừng bừng.
Giọng nói chênh lệch này của hắn làm Tạ Phi sợ run người, đôi mắt nai con lại chứa đầy nước mắt.
Từ lúc hai người quen biết đến nay, Lục Thanh Đường luôn luôn dịu dàng với cô, đây là lần đầu tiên cô thấy một mặt khác của Lục Thanh Đường.
Sắc mặt Tạ Phi tái nhợt: “Em đến tìm anh, có phải em làm phiền anh rồi không?”
Lục Thanh Đường mở rộng cửa: “Cô nhất định phải đứng ở bên ngoài trời lạnh nói chuyện với tôi sao?”
Tạ Phi cắn môi, cô do dự một lúc lâu, cuối cùng cô cũng bước chân vào phòng.
Thật sự dễ lừa mà. Trong lòng Lục Thanh Đường bực bội.
Trong phòng rất ấm, đồ trang trí mang phong cách lạnh lẽo, phòng ở ít đồ nhưng rất sạch, Lục Thanh Đường đứng trong căn phòng này không hợp chút nào.
Lục Thanh Đường bảo Tạ Phi ngồi ở bàn đọc sách. Hắn cầm bình nước rỗng đi vào bếp đun nước nóng.
Lục Thanh Đường tìm một cái cốc rửa sạch rồi lục tung đồ trong ngăn tủ. Hắn nhớ trong tủ có một túi sữa bột nhập khẩu người khác tặng, đây là loại con gái thích uống.
Hắn mơ hồ cảm thấy mình quên mất chuyện gì đấy nhưng hơi cồn làm tên dại thần kinh. Đến lúc trong phòng vang lên tiếng động, hắn mới nhớ ra.
Lục Thanh Đường vội vàng chạy ra ngoài phòng.
Mặt Tạ Phi trắng bệch đứng trước bàn, trong tay cô cầm một xấp thư chưa hủy đi. Những phong thư đó được lót ở dưới chân bàn gồ ghề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-995.html.]
Lục Thanh Đường há to miệng, hắn biết lúc này nói gì cũng vô dụng.
Mắt Tạ Phi long lanh nước, nhưng không rơi xuống một giọt nào. Cô nói nhỏ: “Em đến Bắc Kinh chỉ muốn hỏi anh, vì sao anh không trả lời thư của em. Em viết rất nhiều thư cho anh nhưng anh không gửi lại một bức thư nào.”
Cô cố gắng mỉm cười nhưng không thành công, nước mắt cũng rơi tí tách: “Bây giờ không cần thiết nữa.”
Lục Thanh Đường giật cổ áo, trong phòng nóng bức làm hắn bực bội. Hắn nói: “Xin lỗi.”
Tạ Phi cố gắng nín khóc: “Bởi vì cô gái lúc nãy sao?”
Lục Thanh Đường nhìn nước mắt của cô, trong đầu hắn trống rỗng: “Cái gì?”
Tạ Phi nói: “Cô ấy không phải bạn gái anh sao?”
Lục Thanh Đường nhếch miệng: “Không phải. Sao cô có thể nghĩ như vậy được?”
Tạ Phi nhìn rõ sự khinh thường không che giấu của hắn, cô lại nhớ đến động tác thân mật của cô gái đó và Lục Thanh Đường. Trong lòng cô đau đớn giống như bị đánh một roi.
Bỗng nhiên cô hiểu rõ hình tượng của mình trong mắt Lục Thanh Đường.
Tạ Phi không nói gì, cô nắm chặt xấp thư trong tay rồi xách hành lý của mình cúi đầu đi ra ngoài.
Lục Thanh Đường chặn trước mặt cô, Tạ Phi bước sang bên trái, hắn liền di chuyển sang trái, Tạ Phi bước sang phải, hắn cũng di chuyển sang phải.
Lục Thanh Đường cởi áo khoác, hắn chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng lộ ra bả vai rộng rãi eo hẹp, hắn to như bức tường chắn đường Tạ Phi.
Tạ Phi gần như khóc thành tiếng: “Em muốn về nhà!”
Nước mắt của cô làm Lục Thanh Đương dịu dàng lại: “Muộn lắm rồi, ngày mai tôi đưa cô đến nhà ga.”
“Em đi luôn bây giờ!” Bỗng nhiên Tạ Phi ngẩng đầu lên, gương mặt tràn đầy nước mắt quật cường.
Gân xanh trên trán Lục Thanh Đường giật giật, hắn vừa mệt vừa đau đầu giằng co với cô, tính tình tốt đẹp đến mấy cũng sụp đổ: “Cô nói đến là đến đi là đi, Tạ Phi, có phải cô muốn làm tôi phiền c.h.ế.t phải không?”
Đêm đó Tạ Phi vẫn ở lại. Lục Thanh Đường ở tạm chỗ bảo vệ ứng phó một đêm, hôm sau tỉnh lại đầu cực kỳ đau.
Ánh mặt trời sáng chói, trên bàn có một phần cơm sáng bác bảo vệ mua cho hắn. Đột nhiên Lục Thanh Đường nhảy dựng lên chạy về phòng, trong phòng không có ai, chăn đệm trên giường được gấp gọn chỉnh tề. Ngoại trừ một xấp thư biến mất, trong phòng không còn vết tích nào thuộc về Tạ Phi.
Cả người Lục Thanh Đường đau nhức, đầu cũng muốn nứt ta, hắn chửi bậy rồi mặc áo khoác chạy ra ngoài.
May mà không chạy bao xa, hắn đã nhìn thấy Tạ Phi. Tạ Phi xách cái túi quần nhỏ, cô đang bị một đám con nhà giàu vây quanh.
Tạ Phi cố gắng không khóc, cô nhỏ giọng nói đạo lý với bọn họ, nhưng cô không biết dáng vẻ sợ hãi mềm yếu đó càng làm người khác muốn bắt nạt cô.
Mấy tên nhà giàu bướng bỉnh thấy rất nhiều con gái manh mẽ ở Bắc Kinh rồi nhưng họ chưa thấy con gái xinh xắn mềm mại ở vùng sông nước Giang Nam như này.
Lục Thanh Đường đi qua: “Ngại quá, anh em, đây là em gái của tôi.”