Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 997: Ngoại truyện 4 - Nhật ký ăn vụng của con trai

Cập nhật lúc: 2024-09-21 11:52:48
Lượt xem: 116

Buổi chiều mùa hè yên tĩnh kéo dài dằng dặc. Trong căn biệt thự im ắng mát mẻ, cả nhà đều đang nghỉ trưa. Rèm cửa trong phòng trẻ con đóng chặt, tia sáng lờ mờ chiếu vào bên trong, bốn bé trai nằm trên giường nhỏ ngủ say sưa.

Dáng dấp của bốn bé con đều giống nhau y đúc, gương mặt đáng yêu như thiên sứ nhỏ, lông mi dài, miệng hồng hồng, trên người mặc áo lót nhỏ và quần đùi, một cái chăn nhỏ thêu hình con vịt đắp ngang qua người, cánh tay trắng mập giống như củ sen thò ra bên ngoài.

Bé tóc quăn ngủ không thành nhất xoay người, nắm tay nhỏ đ.â.m vào mặt anh em của bé. Gương mặt trắng nõn nà của bé tư bị đ.â.m nhăn lại, chân tay mũm mĩm đạp loạn xạ cũng không tránh được nắm đ.ấ.m nhỏ của bé tóc quăn, bé Tư nhếch miệng khóc to.

Bé khóc hai tiếng nhưng không có ai đến dỗ. Bé Tư lập tức ngừng khóc, bé mở to đôi mắt đen nhánh bò dậy. Ba bé con ngủ cạnh nhau, bé cả gác chân lên bụng bé hai, bé Ba nằm ngang trên gối đầu, bé đá hết chăn ra, cái bụng tròn xoe nhấp nhô theo tiếng thở.

Bé Tư đẩy nắm đ.ấ.m nhỏ của anh Ba ra, bé xoa mắt gãi gãi bụng, cụ nội và bảo mẫu không ở đây. Bé nghĩ ngợi, cái m.ô.n.g dịch ra đầu giường rồi trượt xuống đất.

Chân ngắn lắc lư ở giữa không trung một lúc lâu cũng không chạm xuống đất được. Bé tư nhăn mặt, cái m.ô.n.g nhỏ của bé dịch ra ngoài dần, bé bám vào cái quần cộc nhỏ của bé tóc quăn trượt xuống.

Bé tóc quăn không biết gì, cái chân nhỏ suýt nữa bị kéo xuống, cuối cùng chân của bé Tư cũng chạm đến nền nhà, bé ngồi dưới nền nhà thở phì phò.

Phòng trẻ em được thiết kế đặc biệt, các góc nhọn của đồ dùng trong phòng đều được mài bóng, nền nhà cũng được trải thảm. Bé Tư chậm rãi đứng dậy, bé đẩy cửa khéo hờ ra rồi bò đi lắc lư như con vịt nhỏ.

Ánh nắng chiếu vào hành lang dài dằng dặc, bóng cây đung đưa ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu râm ran. Bé Tư cảm thấy lạ lẫm với khung cảnh yên tĩnh này, bình thường bố mẹ, cụ nội, dì và nhóm bảo mẫu luôn vây quanh bé, bây giờ lại không có ai.

Bé Tư đi đến đầu cầu thang nhìn xuống, be duỗi một cái chân nhỏ ra. Bé con chưa biết quỳ gối, bàn chân nhỏ lắc lư trên không trung không chạm tới bậc thang bên dưới.

“Meo meo!” Mèo cam chạy từ đằng sau ra ngậm áo lót của bé con kéo về sau.

Bé Tư ngồi bệt xuống đất.

Cường Cường gấp gáp đến mức lông dựng ngược lên, nó nhảy lên cầu thang, hai cái chân nhỏ giữ chặt bé con, tiếng kêu meo meo vang lên không ngừng.

Đôi mắt đen nháy của bé Tư vụt sáng, bé ngồi một lúc rồi duỗi tay nắm tai Cường Cường: “Hì hì.”

Tiếng bước chân lộc cộc vang lên, chó săn đang ngủ trên đệm cũng chạy lên tầng. Chó săn to hơn bé Tư nhiều, cái miệng rộng của chó săn to bằng mặt của bé Tư.

Bé Tư sờ miệng Tủng Tủng: “Chó, gâu ~”

Bé con không biết điều chỉnh sức lực, bé nắm lấy cái mũi mẫn cảm yếu ớt của Tủng Tủng, Tủng Tủng nhận lại l.i.ế.m tay bé Tư: “Gâu gâu!”

Bé Tư rất thích chó lớn, bé ôm cổ Tủng tủng cọ qua cọ lại. Chó lớn đứng tim cười toét miệng, cái đuôi lắc lư vui sướng.

Bỗng nhiên mèo cam nhảy lên cào chó lớn.

Tủng Tủng kêu gâu gâu, nó cũng l.i.ế.m Cường Cường làm lông mao màu cam xinh đẹp ướt sũng, Cường Cường ghét bỏ chạy ra xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-997-ngoai-truyen-4-nhat-ky-an-vung-cua-con-trai.html.]

Lúc bé Tư nắm vòng cổ của Tủng Tủng đi xuống tầng, Cường Cường lại chạy tới đi vòng quanh bé Tư, nó quan tâm bé Tư như ông bố già vậy.

Có trời mới biết Cường Cường cực kỳ ghét đàn con của mình, nó chưa từng chủ động nhận trách nhiệm làm bố một ngày nào cả.

Xuống tầng một, bé Tư lập tức chạy như bay, Cường Cường và Tủng Tủng chạy phía sau bé con.

Mục tiêu của bé con hướng thẳng đến phòng bếp.

Phòng bếp trong căn biệt thự cực kỳ rộng rãi sạch sẽ, trong đó có đủ loại nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng làm bếp. Bé con chạy đến trước bàn chặt ngẩng mặt lên.

Trên bàn chặt có một bát chân gà kho Trình Dao Dao tự làm, chân gà được rút hết xương, sau đó cho thêm gia vị chua ngọt ăn rất ngon, cả nhà đều thích mùi vị này, nhất là mấy đứa nhỏ, bọn nhỏ coi đây là đồ ăn vặt, lần nào Trình Dao Dao cũng làm một bát to để ăn cả ngày.

Bé Tư nghĩ đến mùi vị chân gà, bé nhấp miệng nhỏ chỉ vào bát rồi nói với Tủng Tủng: “Muốn, muốn!”

Tủng Tủng có thể với tới nhưng ăn vụng là không đúng. Bé tư thấy Tủng Tủng đứng yên thì tự mình kiễng chân lên lấy nhưng bé nhón chân một lúc lâu cũng không với tới được, bé nắm c.h.ặ.t t.a.y kêu to như bình nước đang sôi: “Aaaaaa ~”

Tủng Tủng gấp gáp xoay quanh bé con, nó vừa khó xử vừa đau khổ.

Bỗng nhiên bát chân gà di chuyển phát ra tiếng. Bé Tư và Tủng Tủng ngẩng đầu nhìn, mặt mèo mũm mĩm thò ra ngoài, Cường Cường nhếch miệng ngang ngược!

“Cho, cho!” Bé con giơ tay nhỏ  vui sướng quơ quơ.

Cường Cường đẩy bát chân gà rơi loảng xoảng xuống, chân gà và nước sốt đổ đầy ra đất. Bé con chổng m.ô.n.g nhặt chân gà cho vào miệng, dù bé không cắn được cũng không làm ảnh hưởng đến việc hắn thưởng thức mùi vị của chân gà.

Tủng Tủng cũng vứt bỏ nguyên tắc, nó cắm đầu ăn cùng bé con. Cường Cường nhảy xuống nhẹ nhàng, nó tìm một con cá chiên giòn thơm ngào ngạt rồi kéo tới bên người bé Tư.

Bé Tư lưu lại một dấu răng và mùi sữa trên thân con cá chiên giòn rồi không hứng thú bỏ sang một bên. Ngược lại Tủng Tủng muốn nếm thử nhưng Cường Cường lại đánh nó, nó liền quay lại ăn chân gà.

Bé con ngồi dưới nền nhà, bé ăn chân gà dính đầy tay và mặt trông cực kỳ bẩn, áo lót nhỏ cũng dính đầy nước sốt. Một mèo một chó nằm sấp bên người bé, hai con cũng ăn hăng say.

Tạ Tam nghe thấy tiếng động đi xuống tầng, hắn vừa xuống liền nhìn thấy cảnh này.

Tạ Tam bình tĩnh xoay người đi ra ngoài, một lát sau hắn quay lại cửa phòng bếp, trong tay cầm một cái máy ảnh.

“Tách.” Đèn flash sáng chói, bé con đang gặm chân gà ngẩng đầu lên.

Bé Tư không biết mình khoảnh khắc lịch sử đen tối của mình đã bị lưu lại vĩnh viễn, nó ngây thơ nhìn bố.

Cường Cường kêu meo meo nhảy lên cửa sổ chạy đi. Tủng Tủng khẩn trương, tai nó dựng thẳng đứng nhưng không dám chạy. Bé Tư không biết tình hình thế nào, bé cười vươn tay về phía bố mình: “Bố ~ bố ~ ôm ~”

Loading...