Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 102

Cập nhật lúc: 2024-09-16 19:45:39
Lượt xem: 192

Chương 102 - Trưa mai, tiệm cơm quốc doanh

 

Cố Đình Hoài nhìn cô ngoan ngoãn như vậy, lại cảm thấy không nên cho cô áp lực quá lớn, nhẹ nhàng nói: “Không có, là anh cả nói chuyện quá nặng nề, bé đừng để ở trong lòng.”

Cố Nguyệt Hoài im lặng, cười khẽ một tiếng: “Sao có thể chứ, em thật sự cảm thấy anh cả nói rất đúng.”

Cố Đình Hoài thở phào nhẹ nhõm, lại nhớ tới nhân viên bán hàng ở xã cung ứng vừa rồi, nghi hoặc nói: “Bé, em và nhân viên bán hàng kia quen nhau như thế nào vậy? Sao cô ấy lại biết… Chuyện nhà ‘Bà ta’.”

Cố Nguyệt Hoài dừng một chút, đôi mắt xinh đẹp híp lại nói: “Cô ấy tên Diêu Mỹ Lệ, suýt chút nữa đã gả cho con riêng của Lâm Cẩm Thư.”

“Con riêng?” Sắc mặt Cố Đình Hoài hơi chấn động, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần, ánh mắt của anh ấy nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài có chút phức tạp, nói: “Bé, trông em có vẻ rất rõ ràng chuyện nhà ‘Bà ta’, sao em biết mà không nói cho mọi người nghe?”

“Em cũng mới biết hôm qua thôi.” Cố Nguyệt Hoài nhún vai, kể hết đầu đuôi ngọn ngành chuyện hôm qua ra. Có Diêu Mỹ Lệ ở đây, ngược lại có thể che đậy được việc cô biết toàn bộ mọi chuyện của Lâm Cẩm Thư ở kiếp trước.

“Thì ra là thế, chẳng trách Diêu Mỹ Lệ lại thân thiện với em như vậy.” Cố Đình Hoài tỏ vẻ đã hiểu.

Thời gian hai người nói chuyện, đã tới huyện Thanh An.

Vừa tiến vào huyện Thanh An, Cố Đình Hoài đã bắt đầu trở nên căng thẳng, thân thể cứng ngắc, bước đi cũng bắt đầu cùng tay cùng chân.

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, giọng điệu bất đắc dĩ: “Anh cả, anh chắc chắn muốn vào trung tâm y tế như vậy chứ?”

Cố Đình Hoài hắng giọng, giọng vẫn khô khốc: “Anh... anh cũng không muốn, thân thể này không thể khống chế. Dù sao... Dù sao cũng là mẹ ruột.”

Cố Nguyệt Hoài mím môi, gật đầu nói: “Được rồi, không sao cả, để em kéo anh đi.”

Cô đã quên, Lâm Cẩm Thư không phải chỉ là người mẹ cô đã từ bỏ cô, mà còn là mẹ ruột của mấy anh trai.

Trong lúc nói chuyện, cô đưa tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Đình Hoài, hai người một trước một sau vào trung tâm y tế. Còn chưa tới phòng bệnh, đã liếc mắt nhìn thấy Hạ Lam Chương và Thôi Hòa Kiệt đang đứng ở chỗ đóng phí.

Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, hô lên một tiếng với Hạ Lam Chương: “Đồng chí Hạ!”

Hạ Lam Chương bất ngờ quay đầu lại, vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt cũng sáng lên. Tuy nhiên khi nhìn thấy Cố Đình Hoài nắm tay cô, nụ cười trên mặt trì trệ, những thay đổi này chỉ là thoáng qua rồi biến mất.

Anh ấy chạy chậm về phía Cố Nguyệt Hoài, giọng nói còn hàm chứa nét vui mừng: “Đồng chí Cố!”

Cố Đình Hoài đánh giá Hạ Lam Chương từ trên xuống dưới, anh ấy là anh trai, đương nhiên đều dùng ánh mắt soi mói để nhìn tất cả những người đàn ông “ngấp nghé” em gái mình nhưng sau khi nhìn kỹ, anh ấy thật sự không khơi ra được lỗi ở trên người Hạ Lam Chương.

Người này cao to, mặc áo khoác quân đội, giày da đen, vừa nhìn điều kiện gia đình cũng không hề tầm thường, ngũ quan trên gương mặt đoan chính tuấn tú, ngoại trừ nhìn qua có vẻ cợt nhả thì thật sự không có vấn đề nào khác.

Nhưng nghĩ đến Nhậm Thiên Tường thối tha kia cũng trông giống như vậy, vẻ mặt Cố Đình Hoài lại trở nên lạnh lẽo.

Bất kể là ai, chỉ cần là đàn ông thì phải quan sát thật kỹ, không thể dễ dàng tin tưởng đối phương vì vẻ bề ngoài.

Hạ Lam Chương cũng chú ý tới sắc mặt Cố Đình Hoài, nụ cười trên mặt anh ấy thoáng chốc thu lại, có chút xấu hổ nói: “Hôm nay đồng chí Cố tới thăm anh trai cô sao? Vị này là?”

Cố Nguyệt Hoài cười cười: “Anh cả của tôi.”

Vừa nghe là “Anh cả”, đầu tiên Hạ Lam Chương thở phào nhẹ nhõm, bỗng chốc trên mặt lại hiện hữu nụ cười chân thành, đưa tay nói: “Hóa ra là anh cả Cố, tôi là bạn của đồng chí Cố, Hạ Lam Chương, anh có thể gọi tôi là Lam Chương.”

Cố Đình Hoài cau mày nhìn về phía tay mình, bất đắc dĩ nắm lấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-102.html.]

Khi không tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm.

Cố Nguyệt Hoài ở bên cạnh nói: “Anh cả, khi đó nộp viện phí cho anh hai, chính là nhờ đồng chí Hạ giúp một tay.”

Nghe vậy, Cố Đình Hoài hơi ngạc nhiên nhưng cũng không vì vậy mà lộ ra vẻ mặt nịnh hót kích động gì, mà hơi khom lưng với Hạ Lam Chương: “Đồng chí Hạ, cảm ơn cậu, nếu không có cậu ra tay hỗ trợ, e là thằng hai nhà chúng tôi...”

Nói cảm ơn xong, Cố Đình Hoài lại nghiêm túc nói: “Cậu yên tâm, tiền này nhà chúng tôi nhất định sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi cho cậu.”

Nếu như nói ban đầu còn chưa chắc chắn thì sau khi biết Hạ Lam Chương là người viện trợ cho vay tiền, anh ấy đã có thể chắc chắn, Hạ Lam Chương này nhất định có tâm tư với bé nhà anh ấy. Nếu không ai lại đồng ý cho bạn bè mượn hơn một trăm đồng tiền phẫu thuật chứ?

Tuy rằng anh ấy cảm kích, nhưng cũng không đến mức vì vậy mà mê muội đầu óc, tạm thời không biết rõ phẩm chất của Hạ Lam Chương, phải quan sát thêm.

“Anh… Anh cả Cố, không cần khách sáo như vậy.” Giọng điệu của Hạ Lam Chương có chút lúng túng.

Cố Nguyệt Hoài vừa muốn lấy tiền từ trong túi ra thì thấy Thôi Hòa Kiệt đi tới từ chỗ nộp phí, gã mày rậm mắt to, vẻ mặt chính trực, ngược lại khiến người ta thấy tin tưởng hơn cả Hạ Lam Chương.

Nhưng Thôi Hòa Kiệt vừa mở miệng đã phá toàn bộ vẻ chính trực lẫm liệt của mình, gã chế nhạo nói: “Lão Hạ, bảo tôi cậu lại chủ động xin đi theo tôi đến phòng khám kiểm tra lại, hóa ra là có lý do.”

Bên tai Hạ Lam Chương đỏ lên, vội xua tay nói: “Mọi người đừng nghe anh ấy nói bậy.”

Ánh mắt lạnh nhạt của Cố Nguyệt Hoài đảo qua Thôi Hòa Kiệt, lấy từ trong túi ra một xấp tiền, đếm ra một trăm bốn mươi đồng đưa cho Hạ Lam Chương: “Đã nói sẽ sớm trả lại cho anh rồi.”

Hạ Lam Chương nhìn tiền đưa tới, nhận cũng không được, không nhận cũng không được.

Anh ấy không có muốn tính toán rạch rồi với cô như vậy, nhưng trải qua mấy lần tiếp xúc, cũng biết Cố Nguyệt Hoài không cô gái thích chiếm hời của người khác. Nếu anh ấy không nhận, e là về sau hai người cũng không thể nào tiếp tục làm bạn nữa.

Bỗng dưng anh ấy nghĩ đến cái gì, có chút ngượng ngùng nói: “Giấy vay nợ, hôm nay tôi đi vội nên không có cầm giấy vay nợ. Thế này đi đồng chí Cố, trưa mai chúng ta gặp ở tiệm cơm quốc doanh, tôi sẽ mang giấy nợ đến cho cô.”

DTV

Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, ngước mắt nhìn ánh mắt mong đợi của Hạ Lam Chương, trầm ngâm một lát rồi đồng ý.

Giấy vay nợ đúng là một chuyện rắc rối, chuyện này không liên quan gì đến việc cô có tin Hạ Lam Chương hay không, chủ yếu là không muốn người khác bắt được nhược điểm của cô. Ngày mai thì ngày mai vậy, trùng hợp cũng có vài lời muốn nói rõ ràng với anh ấy.

Cô không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhìn thấy thiện cảm của Hạ Lam Chương đối với cô nhưng tình cảm của anh ấy đã định sẵn là đặt sai chỗ.

Vừa nghe cô đồng ý, trên mặt Hạ Lam Chương hiện lên một tia vui mừng.

Mà Thôi Hòa Kiệt ở bên cạnh thì híp híp mắt, ngày mai, tiệm cơm quốc doanh?

Cố Nguyệt Hoài nói: “Vậy chúng tôi đi trước đây.”

Hạ Lam Chương gật đầu, nhìn Cố Nguyệt Hoài và Cố Đình Hoài đi xa, thật lâu không dời ánh mắt đi.

Thôi Hòa Kiệt nhìn anh ấy, đột nhiên mỉm cười.

Hạ Lam Chương quay đầu nhìn gã, giọng điệu tức giận: “Anh cười cái gì?”

Thôi Hòa Kiệt khoanh tay, cười như có như không nhìn Hạ Lam Chương: “Cười cậu thích người ta lại không dám nói!”

“Anh đừng có mà nói linh tinh!” Hạ Lam Chương lộ vẻ kích động, nhìn trái nhìn phải một vòng, thấy không ai nghe được mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt ngây thơ lại khiến Thôi Hòa Kiệt cười gập cả người.

Cười một lúc lâu, Thôi Hòa Kiệt mới kiềm chế lại, giơ tay vỗ vai Hạ Lam Chương, dường như có chút do dự, muốn nói lại thôi: “Cậu thích cô gái này rồi, vậy Chu Dung Dung phải làm sao?”

Loading...