Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-09-16 19:48:32
Lượt xem: 196
Chương 107- Cố Nguyệt Hoài, mày còn khiến người ta chán ghét hơn cả trước kia
Cố Nguyệt Hoài sờ lên đầu của cô bé, nói khẽ: "Sau này để Thiếu Đường cho thỏ nhỏ ăn, được không nào?"
Yến Thiếu Đường không nói chuyện, cô bé duỗi bàn tay nhỏ bé vào trong giỏ, giống như muốn chạm vào con thỏ nhỏ nhưng lại không dám. Cố Nguyệt Hoài cong khóe môi, túm lấy một con đặt vào lòng bàn tay rồi tiến lại gần cô bé.
Cô bé chớp chớp mắt, cuối cùng đưa tay chạm vào bộ lông xù của con thỏ nhỏ, vừa sờ vào một cái đã khiến cô bé giật nảy mình.
Yến Thiếu Đường nhìn con thỏ, lại nhìn chính mình, dường như cảm thấy rất khác biệt.
Cố Tích Hoài ở bên cạnh nhìn mà buồn cười, anh ấy cười nói: "Cô gái nhỏ này chơi vui thế."
Anh ấy vừa dứt lời, Cố Đình Hoài đã trở lại, vén rèm lên nói: "Cười cái gì thế?"
"Anh cả!" Cố Nguyệt Hoài để Yến Thiếu Đường tự mình chơi với con thỏ nhỏ, đứng dậy nhìn Cố Đình Hoài đang cười bất lực đưa cho cô một túi giấy trong tay: "Ầy, không phụ sự mong đợi của mọi người, thóc giống đây, nhưng mà em muốn trồng ở chỗ nào?"
Cố Nguyệt Hoài vui mừng khôn xiết, cô nhận thóc giống nhưng không trả lời.
Cô nhìn Yến Thiếu Đường đang chơi đùa nghiêm túc với con thỏ nhỏ, lại nhìn Cố Tích Hoài đang ngồi trên giường đọc sách: "Anh ba, hôm nay em chạy một ngày quá mệt mỏi, đang tính ngủ một lát, Thiếu Đường nhờ anh đấy!"
Khóe miệng Cố Tích Hoài giật một cái: "Em thật sự không coi anh là người ngoài." "
Cố Nguyệt Hoài giả vờ siết chặt nắm đ.ấ.m rồi mỉm cười, sau đó vội vàng bước vào phòng.
Cố Đình Hoài cười lắc đầu, chợt thấy con thỏ nhỏ bên trong chiếc giỏ, ngạc nhiên nói: "Thỏ con à? Từ đâu ra thế?"
Cố Tích Hoài hất cằm về phía căn phòng của Cố Nguyệt Hoài: "Còn có thể từ đâu được? Người cả ngày thần thần bí bí kia kìa."
Cố Nguyệt Hoài sững sờ một lát, sau đó mỉm cười lắc đầu.
*
Ngay khi Cố Nguyệt Hoài trở về phòng, cô đã cài then cửa rồi tiến vào không gian Tu Di.
Lúa mạch đã chín, con thỏ nhỏ cũng bắt đầu chạy nhảy vui chơi trên đồng cỏ, cô tin rằng không bao lâu nữa, bọn nó sẽ lớn lên rồi sinh sôi ra một quần thể tựa như bầy gà vậy.
Mặc dù số lượng gia cầm vẫn còn thưa thớt như cũ, nhưng từ không tới có đã là một khởi đầu tốt.
DTV
Cố Nguyệt Hoài cắt lúa mạch, lại nhặt trứng gà về, sau đó mới bắt đầu gieo hạt thóc. Thóc giống khô và dẹt, thoạt nhìn chất lượng rất kém, cô cau mày múc một bầu nước giếng để ngâm hạt thóc giống trong đó.
Đợi cho đến khi hạt giống ngậm no nước rồi mới gieo hạt.
Cố Nguyệt Hoài dọn dẹp nhà kho một chút, nghĩ đến chuyện ngày mai mình phải đi gặp Hạ Lam Chương, nên chuẩn bị mang cho anh ấy một ít đặc sản không gian. Giờ không phải mùa vải nên không thể mang ra được, quả táo thì có thể mang một ít, lại thêm ít trứng gà và ớt quả, cũng coi như là quà to rồi.
Hạ Lam Chương đã giải quyết được tình trạng khó khăn nhất thời của cô, anh ấy là người tốt.
Nhưng mà cô không có cách nào đáp lại tình cảm của anh ấy được, nên đương nhiên ngày mai cô phải nói rõ ràng chuyện này.
Cố Nguyệt Hoài bận rộn việc trong không gian Tu Di xong, rồi mới quay lại phòng, Yến Thiếu Đường vẫn đang nhìn con thỏ nhỏ, đúng là tâm tính của một cô gái nhỏ, cứ si mê ngồi ở đó, nhưng vẵn khiến người ta yêu mến hơn nhiều lúc ngồi đờ đẫn.
"Thiếu Đường lại đây nào, để chị đo cho em, chúng ta làm quần áo mới được không?" Cố Nguyệt Hoài cầm thước dây đến gần Yến Thiếu Đường, đỡ cô bé đứng lên, đo kích thước chiều rộng vai, chiều rộng vòng eo và những nơi khác, sau đó cắt vải ra trước.
Mùa đông sắp đến, bông là thứ không thể thiếu. Tuy nhiên vào những năm 1970, bông đã thực hiện theo phương pháp mua bán thống nhất, người bán sẽ định lượng bằng phiếu cung ứng tương đương, giá thu mua rất cao, đó cũng là một trong những lý do quan trọng khiến mọi người không thường xuyên may quần áo mới.
Nếu như cô nhớ không lầm, lúc này giá bông lót hẳn là một đồng hai một cân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-107.html.]
Bông lót chính là bông đã được gia công, có thể sử dụng trực tiếp.
Yến Thiếu Đường còn nhỏ tuổi, vóc người cũng không cao nên muốn làm một bộ áo bông quần bông cho cô bé thì cần nhiều lắm là một cân bông lót, nhưng mà không có phiếu bông thì cũng không thể làm được, hay là... Cô trồng ít bông nhỉ?
Cố Nguyệt Hoài bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.
"Bé à, em học may quần áo từ lúc nào vậy?" Cố Đình Hoài vốn đang ngồi trên giường nói chuyện với Cố Tích Hoài, khi thấy Nguyệt Hoài thuần thục lấy số đo của Yến Thiếu Đường thì không khỏi thắc mắc.
Cố Nguyệt Hoài dừng một chút rồi cười khúc khích: "Em biết làm nhiều thứ lắm, chớ xem thường em gái của anh."
Cô biết làm nhiều thứ sao? Đúng vậy, rất nhiều.
Đời trước, người nhà cô lần lượt c.h.ế.t đi, còn cô thì kéo dài hơi tàn dưới sự bảo vệ của anh. Mỗi ngày đều đắm chìm trong học tập, học được tất cả những thứ mà cô đã bỏ lỡ thuở thiếu thời bởi vì lười biếng. Thậm chí cô còn học được nhiều hơn, không ngừng làm phong phú bản thân, chỉ chờ nắm bắt cơ hội báo thù. Chỉ có như vậy thì cô mới có thể làm tê liệt cảm xúc của mình, không để nỗi đau khổ bức bách đến mức muốn đi tự sát.
Cô luôn chú ý đến động tĩnh của Điền Tĩnh, từ ngày này qua ngày khác.
Thật không may, cô ta quá mạnh, cuối cùng nhảy leo lên tới một trình độ mà thậm chí cô khao khát cũng không thể nhìn lên.
Kiếp này cô không còn hy vọng trả thù, thì Điền Tĩnh lại để mắt tới nhà họ Yến, để mắt tới anh, vì bảo vệ người cuối cùng trên thế gian đã yêu thương và bảo vệ mình, cô đã đưa ra quyết định nhảy ra khỏi "Tháp ngà", kết thúc một đời bi thảm lại buồn cười của mình.
Nghĩ đến quá khứ, ngón tay Cố Nguyệt Hoài khẽ run lên, thân thể cô lạnh lẽo, đôi môi cũng trắng bệch.
Cô cho là mình đã trưởng thành, nhưng quá khứ đau đớn đến mức cô cảm thấy như rơi xuống vực thẳm mỗi khi nghĩ về nó.
Cố Nguyệt Hoài nói rất nhẹ nhàng, nhưng khi vào tai Cố Đình Hoài lại có cảm giác khó chịu, Cố Tích Hoài cũng mấp máy môi, ánh mắt hơi phức tạp, lúc trước Cố Nguyệt Hoài yếu ớt lại ích kỷ, điều này khiến cho người ta muốn quan tâm cũng không biết quan tâm từ chỗ nào.
Hoá ra, trong lúc vô tình cô đã thay đổi từ lâu, chỉ là bọn họ không biết mà thôi.
Cố Nguyệt Hoài không muốn nói thêm về chuyện này nữa, vì vậy cô nhìn cửa phòng đã mở ra, nói: "Cha ra ngoài rồi sao?"
Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu: "Ừm, cha ra sau nhà lấy rau rồi, nói là bữa tối cứ để ông ấy nấu cơm."
Cố Nguyệt Hoài vừa định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh cộc cộc vang lên ngoài sân.
"Tiếng gì thế?" Cố Đình Hoài sững sờ một lát, sau đó xuống khỏi giường, vén rèm lên nhìn ra ngoài, sắc trời đã tối nên anh ấy phải nhìn một lúc lâu mới ngạc nhiên thốt lên: "Thằng hai?! Sao em đã về rồi?"
Nói rồi, Cố Đình Hoài vội vàng ra khỏi phòng.
Cố Tích Hoài cũng ngạc nhiên, vội vàng xuống giường ra ngoài hỗ trợ.
Cố Nguyệt Hoài không nhúc nhích, vẻ mặt cô bình tĩnh đến gần như lạnh lùng.
Cô đã sớm biết Điền Tĩnh sẽ không ngoan ngoãn chịu trói, để cho mình và Cố Duệ Hoài bị trói buộc vào với nhau như vậy. Chưa nói đến việc nếu chăm sóc người thì cô ta có còn thanh danh hay không, chỉ riêng phương diện chi phí thôi là cô ta đã không đủ sức rồi.
Quả nhiên, buổi chiều mới quyết định, đêm nay đã trả người lại.
Cố Duệ Hoài ngốc, nhưng không ngu, chẳng lẽ anh ta không biết Điền Tĩnh có ý gì sao? Điều này thật thú vị, chẳng lẽ Điền Tĩnh lại từ bỏ việc nhắm vào nhà họ Cố, hoặc là nói từ bỏ bảo bối được chôn ở phía sau nhà bọn họ? Hay là nói cô đã đoán sai từ đầu đến cuối?
Trong lúc Cố Nguyệt Hoài suy tư, Cố Đình Hoài đã cõng Cố Duệ Hoài từ bên ngoài vào.
Anh ấy đặt người ở trên giường trong phòng ngoài, nghĩ một lát ăn cơm sẽ thuận tiện hơn, sau đó lại cầm chăn ra đắp lên trên đùi anh ta, còn Cố Tích Hoài thì ở bên cạnh dò hỏi: "Anh hai, sao anh lại trở về? Có phải là Điền Tĩnh không muốn chăm sóc anh không?"
Bàn tay Cố Duệ Hoài đặt ở trên đùi siết lại, trong đôi mắt dài nhỏ hiện lên vẻ giễu cợt.
Anh ta đè nén cơn giận tích tụ trong lồng ngực, nói: "Không phải các người phí hết tâm tư để Tiểu Tĩnh rời khỏi tôi sao? Các người đi cả rồi, để một mình cô ấy ở lại chăm sóc tôi, cô ấy làm thế nào được? Biện pháp xấu xa như vậy là do Cố Nguyệt Hoài nghĩ ra phải không?"
Một lúc sau, anh ta lại đập đ.ấ.m vào đầu giường đặt gần lò sưởi, hung tợn nói: "Cố Nguyệt Hoài, đúng là mày còn khiến người ta chán ghét hơn cả trước kia."