Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-09-13 23:17:55
Lượt xem: 279
Chương 11
Nhậm Thiên Tường ăn uống no đủ rồi chậm rãi nằm xuống đầu giường đặt gần lò sưởi ở gian nhà bên ngoài, không hề coi mình là người ngoài một chút nào.
Cố Đình Hoài thấy vậy càng thêm bất mãn, ý tưởng muốn anh ta làm em rể của mình cũng giảm đi rất nhiều.
Cố Nguyệt Hoài thu dọn chén đũa xong, nói với anh cả một tiếng rồi trở về phòng ngủ.
Hiện giờ không có gì để giải trí cả, thậm chí trong thôn cũng không có mở điện mà chỉ dùng đèn dầu, mỗi khi tắt đèn thì trong phòng trở nên tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.
Cố Nguyệt Hoài nằm ngửa ra ở trên giường, đôi mắt mở to không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào xà ngang trên đỉnh đầu.
Trong chốc lát, Nhậm Thiên Tường sẽ mò qua đây, nhưng hôm nay vết thương của cô đã được xử lý kịp thời nên sẽ không phát sốt, vậy anh ta phải làm cách nào mới có thể dùng sức mạnh ép buộc cô để hoàn thành việc xấu xa kia?
Nói đến đây, cô cũng thực sự khá phục Nhậm Thiên Tường vì sự bền lòng của anh ta.
Hiện giờ ngoại hình của cô như thế này, ngay cả bản thân cô còn không muốn nhìn nhiều một chút, vậy mà anh ta lại muốn ra tay bằng giá nào.
Đêm dài, bất kể là người hay là gà chó trong thôn đều dần dần yên tĩnh.
Cố Nguyệt Hoài vẫn còn mở to mắt nhìn xà ngang như trước, cô trở về trước một ngày để thay đổi vận mệnh, tâm trạng của cô lúc này khó có thể diễn tả được, huống hồ trước khi giải quyết Nhậm Thiên Tường thì cho dù cô muốn ngủ cũng ngủ không được.
Không biết qua bao lâu, gian phòng ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Vẻ mặt của Cố Nguyệt Hoài không có một chút thay đổi nào nhưng tròng mắt tối đen bắt đầu giật giật, hiện lên một tia sáng khó hiểu.
Cô nắm chặt xẻng sắt trong tay, chậm rãi đợi con cá mắc câu.
Nhậm Thiên Tường cũng không làm cho cô thất vọng, anh ta yên lặng mò vào trong phòng, còn lén lút cài chốt cửa.
Anh ta nhẹ nhàng bước đến bên giường, trong tay cầm một chiếc khăn có ý muốn che miệng Cố Nguyệt Hoài lại, nhưng ngay sau đó giống như có một cơn gió ập tới, xẻng sắt vung lên mang theo sức lực thật mạnh nện vào ót của anh ta bốp một tiếng .
Ngay cả một tiếng hô đau Nhậm Thiên Tường cũng không kêu được thì đã hôn mê, ngất xỉu bên cạnh giường.
Cố Nguyệt Hoài xốc chăn lên rồi bước xuống giường, nhìn Nhậm Thiên Tường chật vật ngất xỉu từ trên cao xuống, trong ánh mắt lộ ra một tia hung ác muốn g.i.ế.c người, bàn tay nắm xẻng sắt của cô siết chặt, sau một lúc lâu mới hít sâu một hơi, bỏ qua ý tưởng đáng sợ ở trong đầu này.
Cô vừa sống lại, người xấu xa như Nhậm Thiên Tường không đáng giá để cô dùng một mạng đổi một mạng.
Ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài từ trên cao nhìn xuống đánh giá Nhậm Thiên Tường, cuối cùng, tầm mắt của cô dừng lại ở ngay vị trí đũng quần của anh ta.
Màu sắc con ngươi của cô tối sầm lại, vừa định nâng xẻng sắt lên giúp anh ta chấm dứt thừ đồ vật tội nghiệt này đỡ cho sau này anh ta làm hại phụ nữ khác, nhưng vừa mới giơ cái xẻng lên thì cô đã dừng lại, không phải cô mềm lòng mà cô vừa nghĩ tới một ý tưởng cực hay.
Người xấu xa thích bạo hành gia đình như Nhậm Thiên Tường như vậy mà đăng xuất ngay lập tức thì quá đáng tiếc, nên hết sức sử dụng đồ vật có sẵn chẳng phải hay hơn sao?
Cố Nguyệt Hoài thu xẻng sắt lại, nhìn Nhậm Thiên Tường đã hôn mê thì không nhịn được mà nhíu mày, cô nghĩ đến đời trước nên càng tức giận hơn bèn đ.ấ.m đá lên người hắn vài cái, nhìn anh ta đã hôn mê nhưng vẫn bị đau đến nỗi cuộn thành con tôm, lúc này mới hả giận một chút.
Ngày còn dài, cô vẫn còn thời gian chơi với anh ta.
Chỉ hy vọng người này đừng làm cô thất vọng, phải bày hết bản chất người đàn ông xấu xa của đời trước ra gấp trăm ngàn lần.
Cố Nguyệt Hoài vỗ vỗ bàn tay, suy tư một lát rồi vén rèm đi ra gian phòng bên ngoài.
Cơ thể của cô béo ụt ịt, sức lực cũng không xem như mạnh mẽ, nếu muốn kéo Nhậm Thiên Tường đi ra ngoài thì còn cần sự hỗ trợ của anh cả, để anh ấy nhận rõ bản chất của Nhậm Thiên Tường sớm cũng tốt.
Cố Đình Hoài uống rượu nên vẫn đang ngủ say.
"Anh cả, anh cả!" Cố Nguyệt Hoài đẩy anh ấy vài cái thì Cố Đình Hoài mới từ từ tỉnh dậy, anh ấy có chút mê mang xoa ánh mắt: "Em gái? Sao thế? Có phải đau đầu hay không? Anh dẫn em lên trấn trên khám bệnh nhé?"
Nói xong, Cố Đình Hoài từ trên giường bật người dậy ngay tức khắc.
Cố Nguyệt Hoài cong mắt môi, lấy ngón trỏ đặt ngay môi, ý bảo anh ấy nói nhỏ thôi.
Cố Đình Hoài khựng lại, vừa định hỏi gì đột nhiên lại phát hiện Nhậm Thiên Tường ngủ ở bên cạnh mình không thấy đâu cả. Trong lòng anh ấy lộp bộp một tiếng, ngay sau đó liền dâng lên một ngọn lửa giận, nhưng nhìn đến em gái không bị tổn hại gì đứng ở chỗ này lại sinh ra nghi ngờ.
Có chuyện gì với Lão Nhậm sao? Hay là ra ngoài đi tiểu?
Cố Nguyệt Hoài nhỏ giọng nói: "Anh cả, Nhậm Thiên Tường mới vừa mò vào phòng em có ý đồ không tốt, nhưng cũng may là bị em đánh cho hôn mê rồi."
Cố Đình Hoài nghe vậy thì thân thể run lên, vẻ giận dữ trên mặt không thể che lấp.
Uổng cho anh ấy còn xem Nhậm Thiên Tường như anh em, cho dù có thích em gái anh ấy thật nhiều thì cũng nên áp dụng con đường đúng đắn, theo đuổi một cách đàng hoàng, sao lại làm ra trò này? Phá hủy danh dự của Nguyệt Hoài như vậy thì sau này làm sao cô còn ngẩng đầu làm người?
Thứ ôn thần này!
Cố Đình Hoài vén tay áo lên rồi đứng dậy muốn đi dạy dỗ Nhậm Thiên Tường.
"Anh cả! Đừng xúc động."
Cố Nguyệt Hoài giữ chặt Cố Đình Hoài lại, nhìn thoáng ra bên ngoài rồi hạ thấp giọng xuống: "Anh cả, em nghe Trần Nhân nói Nhậm Thiên Tường thích Điền Tĩnh, nửa đêm anh ta mò vào phòng em nhất định là vì muốn chiếm tiện nghi lại không muốn chịu trách nhiệm."
"Nếu chúng ta liều bắt chuyện này không buông thì không chừng anh ta còn có thể phá hủy danh dự của em ở trong thôn, nói rằng do em chủ động."
Cố Đình Hoài nghe vậy, chau mày lại.
Anh ấy cũng biết tiếng tăm của em gái mình ở thôn Đại Lao Tử ra sao, nếu đại đội nghe nói đến chuyện này, khẳng định sẽ tin lời nói của Nhậm Thiên Tường, nếu chuyện này làm cho Nguyệt Hoài gánh chịu tội danh làm người không đàng hoàng thì làm sao bây giờ?
Cố Đình Hoài cố gắng đè nén lửa giận trong lòng xuống, ổn định tâm trạng lại nói: "Vậy em nói phải làm sao? Anh nghe lời em hết!"
Cố Nguyệt Hoài nhìn anh ấy một cái, giọng điệu không hề thay đổi: "Em nghe Trần Nhân nói rằng người Nhậm Thiên Tường thích là Điền Tĩnh, như vậy đi, anh cả lột quần áo anh ta ra rồi quăng vào sân nhà Điền Tĩnh. Làm vậy thì anh ta muốn dội nước bẩn lên đầu em cũng không thể, nói không chừng anh cả còn có thể tác hợp được một chuyện tình tốt nữa đấy."
Nhậm Thiên Tường thích Điền Tĩnh là chuyện của kiếp trước.
Nhà họ Cố ở cách vách nhà họ Điền, cô kết hôn với Nhậm Thiên Tường lại là điều kiện thuận lợi cho anh ta và Điền Tĩnh gặp nhau, dần dà, Nhậm Thiên Tường cũng yêu Điền Tĩnh, tiếc là yêu mà không được.
Đời này, cô phải giúp "chồng trước" của mình một lần, để anh ta thỏa mãn ôm người đẹp về nhà mới được.
Cố Đình Hoài nghe vậy thì sắc mặt thay đổi.
Anh ấy chần chờ một chút, trong giọng nói có chút không đành lòng: "Em gái, lỗi của Nhậm Thiên Tường thì anh ta phải chịu một mình, sao phải liên lụy Điền Tĩnh? Có chuyện này có lẽ em chưa biết, tình cảm của anh hai em đối với Điền Tĩnh…"
Đôi mắt của Cố Nguyệt Hoài tối lại, dưới đáy mắt cuồn cuộn sóng.
Giọng nói của cô rất nhẹ, giống như đang bình tĩnh kể chuyện: "Trần Nguyệt Thăng đã chuẩn bị gom góp tiền để cầu hôn Điền Tĩnh, anh hai ngoại trừ có gương mặt ra thì có gì có thể so sánh với Trần Nguyệt Thăng? Anh cả cảm thấy Điền Tĩnh sẽ vừa ý anh hai?"
Cố Nguyệt Hoài không có cách để kể về chuyện kiếp trước, nhưng muốn làm tiêu tan băn khoăn của Cố Đình Hoài cũng không khó.
Anh ấy biết rất rõ cô thích Trần Nguyệt Thăng đến thế nào, cho nên là vì đứa em gái không biết cố gắng như cô thì anh ấy sẽ ra tay.
Đúng thật vậy.
Cô vừa nói xong lời này thì đôi mày của Cố Đình Hoài nhíu chặt lại: "Trần Nguyệt Thăng thích Điền Tĩnh?"
Chuyện này khó đây, Trần Nguyệt Thăng là người được phụ nữ chào đón nhiều như thế nào thì không cần nhiều lời, người ta có tương lai, gia cảnh trong nhà cũng tốt, nếu để cho Điền Tĩnh chọn, nói không chừng ngay ngày mai hai người sẽ đến công xã lãnh giấy chứng nhận kết hôn.
Cố Nguyệt Hoài cong khóe môi, giả vờ nói: "Anh cả, nếu Trần Nguyệt Thăng cưới Điền Tĩnh thì em cũng không sống nổi nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-11.html.]
Cố Đình Hoài nghe vậy thì dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, vẻ mặt có chút thả lỏng, sau một lúc lâu, trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn, tuy rằng làm như vậy sẽ có lỗi với người vô tội như Điền Tĩnh nhưng vì em gái, anh ấy cũng hết cách.
Nếu Cố Nguyệt Hoài có thể nghe được lời nói thầm của Cố Đình Hoài nhất định sẽ cười lạnh.
Người vô tội?
Trên thế giới này người không vô tội nhất là Điền Tĩnh!
Cố Đình Hoài đứng dậy, lập tức đi vào phòng Cố Nguyệt Hoài, khi anh ấy nhìn thấy Nhậm Thiên Tường nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích thì khóe môi khẽ nhếch, anh ấy xoay người kéo cổ anh ta rồi bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Ngoài phòng lạnh, em cứ đợi ở trong này."
Cố Nguyệt Hoài vuốt cằm, vô cùng yên tâm đối với anh cả nhà mình.
Không lâu sau, Cố Đình Hoài trở lại .
Anh ấy vừa vào phòng thì cài chốt ngay lập tức, tắt đèn, sau đó xoay người về phía Cố Nguyệt Hoài đang ở trong phòng, nói: "Em gái mau ngủ đi, ngày mai sẽ rất bận rộn."
Cố Nguyệt Hoài trả lời: "Hiểu rồi."
Cô ngồi ở bên cửa sổ, nhìn bóng đêm tối mịt đến nỗi không thấy được năm ngón tay ở bên ngoài, bỗng nhiên cười rạng rỡ.
Đúng là ngày mai sẽ rất bận, đáng tiếc tội danh lưu manh vào năm 1979 mới ban bố hình phạt, nếu không thì chỉ mỗi hành vi trần như nhộng của Nhậm Thiên Tường sẽ được quy vào tội phá hủy trật tự công cộng đã đủ cho anh ta chịu đủ.
*
Cố Nguyệt Hoài chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, khi mặt trời vừa mới hé ở phía chân trời thì cô đã rời giường thức dậy.
Cô vừa bước ra gian phòng ngoài thì đã thấy Cố Đình Hoài đang ngồi trên giường đất không nhúc nhích.
"Anh cả!"
"Tỉnh rồi à? Chuyện của Nhậm Thiên Tường em đừng ra mặt, để anh đi." Cố Đình Hoài giống như thức trắng cả một đêm, giọng nói khàn khàn, nói xong thì lê thân thể ra cửa ngay lập tức.
Cố Nguyệt Hoài siết chặt đôi tay đang buông thõng bên người, híp đôi mắt lại.
Cô biết, tuy rằng bố và các anh của cô chẳng khác gì lưu manh trên phố ở trong mắt người ngoài, nhưng thực tế suy nghĩ của họ rất tân tiến, họ hiểu chỉ dựa vào điểm công tác kiếm được sẽ không có cách trả hết nợ nần nên mới bí quá hoá liều mà đến chợ đen tìm việc làm.
Nhưng họ đều là người tốt trăm phần trăm, cũng là người không làm chuyện vi phạm lương tâm.
Tối hôm qua cô yêu cầu anh cả làm chuyện đó đã là một việc khiêu chiến điểm mấu chốt của một người tốt như anh ấy, dù sao ở trong mắt anh ấy, tội của Nhậm Thiên Tường không thể tha nhưng Điền Tĩnh lại là người vô tội, chuyện này đối với cô ta mà nói là tai bay vạ gió.
Trong nháy mắt, Cố Nguyệt Hoài hơi hối hận.
Có phải cô không nên kéo họ vào bóng đêm vô tận này hay không?
Nhưng mỗi khi cô nhắm mắt, trước mắt đều là hình ảnh màu đỏ tươi, đều là hình ảnh tan nhà nát cửa của nhà họ Cố, hình ảnh c.h.ế.t thảm đến thê lương.
Trong mắt Cố Nguyệt Hoài che kín sầu khổ, không biết qua bao lâu, cho đến khi bên ngoài truyền vào tiếng la hét ầm ĩ thì cô mới thu lại vẻ mặt đau khổ, lau đi hơi nước nơi khóe mắt, bình tĩnh ổn định tâm trạng.
Chuyện tới hiện giờ, hối hận cũng đã chậm.
Nếu muốn làm người lương thiện, kết quả là sự hoảng sợ trước khi c.h.ế.t thảm, vậy chẳng thà kéo bọn họ vào nhà tù của chính nghĩa còn hơn.
Đời này, cô chỉ muốn cho bọn họ đều tồn tại, ai cũng phải còn sống.
Khi Cố Nguyệt Hoài đẩy cửa đi ra ngoài thì sân bên cạnh đã bị người dân trong thôn chuẩn bị đi làm việc vây xung quanh đến kín mít.
"Sao có thể như thế? Cố Đình Hoài! Là do anh và Cố Nguyệt Hoài hại tôi!" Sắc mặt Nhậm Thiên Tường trắng bệch như tờ giấy, vội vàng mặc chiếc quần cộc bị ném lung tung ở một bên, anh ta nhìn thấy Cố Đình Hoài trong đám người, trong mắt tràn đầy thù hận.
Tối hôm qua khi anh ta mò vào phòng của con heo mập Cố Nguyệt Hoài kia, còn chưa kịp làm gì đã bị ăn một gậy đến hôn mê, sáng sớm hôm nay tỉnh lại là do bị đông lạnh, bên cạnh đều đầy người đang đứng chỉ trỏ anh ta.
Khi phát hiện bản thân mình trần như nhộng nằm trên mặt đất, anh ta muốn c.h.ế.t cho rồi!
Cố Đình Hoài bình tĩnh nhìn chằm chằm Nhậm Thiên Tường, vẻ mặt hiện lên tia dữ tợn, trong lòng dâng lên sự chán ghét.
Thế mà trước kia anh ấy không phát hiện ra Nhậm Thiên Tường là một tên xấu xa lòng lang dạ thú, muốn mượn việc ngủ nhờ mà có ý định xấu xa với Nguyệt Hoài, muốn nói anh ta thích Nguyệt Hoài chỉ sợ chẳng ai tin, bây giờ có kết cục như thế này đúng là đáng đời, bị trừng phạt cũng đúng.
Chỉ có điều, Điền Tĩnh…
Cố Đình Hoài mím chặt môi, anh ấy không biết lát nữa phải đối mặt thế nào với khuôn mặt tươi cười dịu dàng ấm áp kia như thế nào, anh ấy nhớ đến mỗi khi Điền Tĩnh gọi “anh Đình Hoài” trong lòng anh chợt ngập tràn ảo não xen lẫn áy náy.
Lúc này, đám người dần tản ra, Trần Nguyệt Thăng vác cái cuốc len lỏi từ đám đông đi vào.
Đầu tiên anh ta liếc mắt nhìn Cố Đình Hoài một cái, sau đó chợt nhíu mày nhìn về phía Nhậm Thiên Tường, giọng nói lạnh lùng nói: "Cố Đình Hoài và Cố Nguyệt Hoài hại mày? Nhậm Thiên Tường, mày phải nói cho rõ ràng nếu không đại đội không có cách nào làm chủ cho mày."
Anh ta cũng đoán được sơ sơ, chẳng qua là hôm qua
Cố Nguyệt Hoài nghe nói anh ta muốn kết hôn với Điền Tĩnh nên hôm nay mới muốn làm ra chuyện thế này.
Haizz, nếu đổi lại là người khác e rằng anh ta sẽ buồn rầu một phen, nhưng đây là Nhậm Thiên Tường, một thằng nhãi con địa chủ không có gì cả, xứng để so sánh với anh ta sao? Chỉ cần mắt nhìn của Điền Tĩnh không tệ thì nhất định không có khả năng thích Nhậm Thiên Tường.
Người trong thôn cũng không phải ai cũng mù, sẽ không bởi vì Nhậm Thiên Tường mà nghi ngờ Điền Tĩnh.
"Thiên Tường, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung. Hôm qua lúc uống rượu say, cậu còn ngủ lại ở nhà tôi sáng sớm hôm nay lại không thấy bóng dáng của cậu đâu, tôi còn muốn hỏi tại sao cậu lại ở đây? Còn..."
Cố Đình Hoài khoanh tay trước ngực, đánh giá Nhâm Thiên Tường từ trên xuống dưới, giọng chất vấn, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Nhậm Thiên Tường im lặng không nói gì, dù sao anh ta cũng không thể kể lại tối hôm qua lúc chuẩn bị hành động thì bị con heo mập Cố Nguyệt Hoài bá đạo quật ngã, lại bị cô đánh đến ngất xỉu, sau đó bị lột sạch quần áo lôi đến nơi này.
Đột nhiên ánh mắt của anh ta chuyển động rồi gào giọng hét lên: "Tối hôm qua tôi dậy đi vệ sinh, không biết vì sao lại bị người khác đánh cho ngất xỉu, nếu mọi người không tin thì có thể nhìn xem trên đầu tôi bây giờ còn…bị..."
Nhậm Thiên Tường giơ tay bứt tóc, lời nói bỗng nhiên im bặt.
Trên đầu anh ta bằng phẳng, đừng nói có vết thương, đến cả bị sưng cũng không có.
Nhưng anh ta đâu có ngờ rằng, kiếp trước người con thứ ba của nhà họ Cố bị người ta đánh chết, đáng tiếc người đã c.h.ế.t thế nhưng toàn thân không tìm ra một vết sưng đỏ nào cả, cuối cùng cảnh sát kết án vì say rượu mà lang thang trên đường rồi bị c.h.ế.t cóng.
Sau này Cố Nguyệt Hoài điều tra rõ ràng chuyện này mới biết rằng là do Điền Tĩnh cố ý sắp xếp một đám người võ công cao cường, đánh người rất có thủ pháp, họ cố tình đánh vào những điểm yếu nhưng vết bầm đó ngày hôm sau lại dễ dàng biến mất, anh ba của cô là bị đánh đau đến chết.
Sau đó cô tìm được những người đó, trả thù rất nhiều người thế nên mới học được kỹ năng này.
Vốn dĩ ban đầu cô muốn trả hết lên trên người Điền Tĩnh đáng tiếc còn chưa kịp thực hiện thì bản thân đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc sống lại cô không thể để cho Điền Tĩnh có được những hưởng thụ như trước kia được, không thể để cho Nhậm Thiên Tường được lợi.
Tinh thần Cố Đình Hoài vốn đang căng thẳng giờ đây đã được buông lỏng, cười lạnh: "Vết thương đâu?"
Nhậm Thiên Tường tức giận bỏ tay xuống, gương mặt đẹp trai kia toát lên vẻ oán hận, dù sao anh em của Cố Nguyệt Hoài đã bắt đầu đề phòng anh ta, hai bên đều vạch mặt nhau rồi thì anh ta cũng không cần tiếp tục nhẫn nhịn nữa để làm gì.
Nghĩ như vậy, Nhậm Thiên Tường kiên quyết lên tiếng: "Là do em gái Cố Nguyệt Hoài của anh đánh tôi bất tỉnh, nói không chừng cô ta và người trong nhà không hòa thuận, có thù riêng nên lúc này mới muốn lấy tôi ra làm trò đùa, muốn hủy hoại danh dự của tôi?"
DTV
Dứt lời, trong mắt Nhậm Thiên Tường lóe ra sự dữ tợn: "Cả nhà bọn họ đều là những thành phần trộm cắp, ăn không ngồi rồi, chỉ biết dùng mánh lới để kiếm sống, thậm chí còn bán đồ ở chợ đen, đầu cơ trục lợi, đi theo con đường chủ nghĩa tư bản. Cần phải bị bắt lại."
Dù sao Nhậm Thiên Tường cũng có tí ăn học, nên nói năng cũng khá rành mạch, nhanh chóng đẩy mọi chuyện xấu lên đầu người khác.
Ban đầu người trong thôn đến đây để hóng hớt, lúc họ vừa nghe thấy mấy từ nhạy cảm như “chợ đen”, “đầu cơ trục lợi”, “đi theo con đường chủ nghĩa tư bản” này thì phút chốc sắc mặt trở nên nghiêm túc, họ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn về phía Cố Đình Hoài mà đánh gía.