Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 112

Cập nhật lúc: 2024-09-16 19:51:35
Lượt xem: 170

Lời nói của Hạ Lam Chương khiến Chu Dung Dung vô cùng xấu hổ, những người khác trong tiệm cơm cũng bắt đầu chỉ trỏ về phía bọn họ ở bên này.

Chu Dung Dung đâu chịu nổi cơn giận này?

Cô ấy thương tâm gần c.h.ế.t mà nhìn Hạ Lam Chương, cuối cùng chĩa mũi dùi nhắm ngay vào Cố Nguyệt Hoài, giọng nói cuồng loạn: "Có phải là vì cô ta không? Có phải vì người phụ nữ nên anh mới đổi ý hay không?!"

Hạ Lam Chương tức giận đến mức siết chặt tay, vẻ mặt đầy tức giận, mắng: "Cô đừng gây chuyện vô lý!"

Chu Dung Dung nghiến răng nghiến lợi hung tợn nói: "A, anh càng giữ gìn cô ta, càng nói rõ anh đang chột dạ! Làm sao anh Hồng Chương có thể đồng ý để loại phụ nữ không rõ lai lịch này gả cho anh được? Đừng ngu ngốc! Hãy tỉnh lại đi!"

"Câm miệng!" Thân thể Hạ Lam Chương căng cứng, nghiến răng nghiến lợi nói.

Hạ Lam Chương há to miệng nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, chỉ sợ cô sẽ vì lời này mà tức giận.

Cố Nguyệt Hoài lại lắc đầu, bình tĩnh nói: "Đồng chí Hạ, xem ra hôm nay không thể ăn cơm với anh được nữa. Tôi phải đưa em gái về trước, nếu để cô bé đói c.h.ế.t thì đến lúc anh trai cô bé tới thì chắc chắn sẽ đến tìm tôi tính sổ."

Khi nói xong câu này, Cố Nguyệt Hoài nở nụ cười ngượng ngùng khe khẽ trên mặt.

Mà câu nói đầy mùi trà xanh này cũng khiến bầu không khí tràn ngập thuốc s.ú.n.g lập tức dừng lại.

"Cô... Cô bé không phải là em gái của cô sao?" Hạ Lam Chương miễn cưỡng mỉm cười, thậm chí giọng điệu cũng căng cứng hơn mấy phần.

Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên: "Đến lúc tôi và anh trai cô bé kết hôn, thì tự nhiên sẽ là em gái của tôi."

Hạ Lam Chương khựng lại một chút, như thể quả bóng bị xì hơi, biểu cảm trên mặt cũng nhạt dần.

Ánh mắt Chu Dung Dung ban đầu rất nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trong nháy mắt trở nên khó coi của Hạ Lam Chương, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, cô ấy cũng không tiếp tục tìm phiền phức nữa, mà nói: "Sau này khi kết hôn, đừng quên mời tôi và Hạ Lam Chương." "

Câu nói khó nén vui mừng này lại khiến sắc mặt Hạ Lam Chương càng thêm khó coi.

Cố Nguyệt Hoài không đáp lời, chỉ là cười cười, nói: "Đồ ăn đã gọi lên rồi, coi như tôi mời hai người nhé."

Nói xong, cô ôm Yến Thiếu Đường đi thanh toán, để giỏ lại rồi quay người rời khỏi tiệm cơm quốc doanh.

Cuộc sống đã đủ khó khăn rồi, vất vả lắm mới sống lại một lần, cô cũng không muốn mắc kẹt trong vấn đề tình cảm, huống hồ, trong nội tâm cô chỉ có một người, làm sao cô có thể liên quan gì đến người khác?

Nhưng mà đời trước Hạ Lam Chương có kết hôn không?

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, không tiếp tục tìm tòi nghiên cứu vấn đề này nữa.

Cô hạ mắt nhìn xuống Yến Thiếu Đường đang im lặng, ngoan ngoãn ôm cổ cô, rồi nói với giọng điệu nhẹ nhàng: "Em đói bụng không? Về nhà chị hầm thịt gà cho en ăn có được không?"

Yến Thiếu Đường chớp chớp mắt, ôm cổ Cố Nguyệt Hoài càng lúc càng chặt.

Cô vừa mới rời khỏi công xã Hoàng Oanh, phía sau đã truyền đến tiếng gọi của Hạ Lam Chương: "Đồng chí Cố! Cô chờ một chút!"

Cố Nguyệt Hoài dừng bước, quay đầu nhìn về phía cưỡi xe đạp đuổi theo Hạ Lam Chương, hắn cảm xúc nhìn đã khôi phục, trên mặt mặc dù không có nhiều tiếu dung, nhưng y nguyên nhìn sáng sủa ánh nắng.

Cố Nguyệt Hoài nhìn hắn dừng lại xe đạp, hỏi: "Đồng chí Hạ? Anh có chuyện gì sao?"

Hạ Lam Chương mỉm cười lịch sự nói: "Để tôi đưa hai người trở về, chúng ta không phải là bạn sao? Cô để lại cho tôi nhiều đồ ăn như vậy, tôi cũng không thể khiến hai người chưa ăn cơm mà còn phải đi bộ về phải không?"

Anh ấy vỗ vỗ ghế sau xe: "Nào, lên xe đi!"

Cố Nguyệt Hoài dừng một chút, nhìn Yến Thiếu Đường, cũng không từ chối nữa: "Vậy làm phiền anh rồi."

Hạ Lam Chương lắc đầu, đợi các cô ngồi xuống thì đạp xe đến đại đội sản xuất Đạo Lao Tử.

Trên đường đi, anh ấy nói xin lỗi: "Tôi xin lỗi vì những gì vừa xảy ra.”

Cố Nguyệt Hoài cười khẽ: "Không sao, anh không cần để ở trong lòng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-112.html.]

Hạ Lam Chương yên lặng, vốn dĩ muốn giải thích hai câu về Chu Dung Dung, nhưng bây giờ ngẫm lại, đây là việc nhà anh ấy, nói chuyện với Cố Nguyệt Hoài nhiều cũng không tốt, cho nên im lặng.

Từ trước đến nay, anh ấy là người cầm lên được thì cũng buông xuống được, thích là thích, không thích là không thích.

Nếu đã không có duyên phận thì anh ấy cũng không bắt buộc, nhưng vẫn có thể làm bạn.

Suốt đường đi hai người đều không nói chuyện, đạp xe cũng nhanh chân hơn, không bao lâu sau đã trở đến đại đội sản xuất Đạo Lao Tử.

Đây là lần đầu tiên Hạ Lam Chương đến đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, huyện Thanh An có không ít đại đội sản xuất, anh ấy cũng đã từng muốn xuống nông thôn, nhưng sau đó nghe nói một nhóm thanh niên trí thức từ thủ đô xuống nông thôn rồi nên tính chờ một chút.

Bây giờ anh ấy đã đắc tội Chu Dung Dung, thậm chí là Chu Phong sau lưng cô ấy, giờ muốn cùng nhóm thanh niên trí thức ở thủ đô xuống cùng một đại đội thì hiển nhiên là không thể nào, tương lai ảm đạm, anh ấy còn chưa biết mình phải bắt đầu lại từ đâu.

Có lẽ tòng quân giống anh cả cũng là một lựa chọn vô cùng tốt.

Hạ Lam Chương nghĩ như vậy.

"Vậy tôi đi trước đây." Đã đưa người về đến nơi, Hạ Lam Chương cũng không kiếm cớ lưu lại.

Cố Nguyệt Hoài nghĩ nghĩ rồi nói với vẻ tự nhiên: "Anh cũng chưa ăn cơm trưa, không bằng ở lại nhà tôi ăn đi."

Nếu không bàn đến những thứ râu ria thì quả thật,Hạ Lam Chương là một người bạn đủ chính trực, nếu không cô sẽ không trở thành chiến hữu với anh ấy. Cô vẫn bỏ được một bữa cơm, mà hôm nay Cố Tích Hoài cũng bận đi làm, Hạ Lam Chương cũng có thể trông Yến Thiếu Đường giúp cô khi cô đang nấu cơm.

Hạ Lam Chương sững sờ một lúc cũng không từ chối.

Ngay khi hai người họ bước vào nhà, đã ngửi thấy một thơm thoang thoảng của gạo, đó là cháo gạo mà Cố Chí Phượng để lại cho bọn họ lúc trở về nghỉ giữa trưa. Chỉ cần cô không xuống bếp thì một ngày ba bữa bọn họ đều ăn mấy thứ không có chất béo như vậy.

Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng thở dài, nhưng đột nhiên nhớ ra sau khi trở về cô chưa giao tiền sinh hoạt chung ra, nói chính xác thì bây giờ cha cô không có một xu dính túi nào cả! Nghĩ đến đây, cô có chút dở khóc dở cười.

Cô bảo Hạ Lam Chương trông Yến Thiếu Đường trước, còn mình thì chui vào phòng, lúc đi ra, trong tay cô nắm một con gà mái đã bị bẻ gãy cổ, Hạ Lam Chương hơi ngạc nhiên: "Gà... Cô để gà trong phòng sao?"

Cố Nguyệt Hoài cười cười: "Nhà quê đều vậy, anh đừng để ý."

Nghe cô nói vậy, Hạ Lam Chương liên tục xua tay, rồi ngượng ngùng nói: "Không... Không phải, tôi không có ý đó."

Cố Nguyệt Hoài nhanh nhẹn đun nước nóng, xử lý sạch sẽ con gà sau đó chuẩn bị xào một đĩa gà lớn.

Trong nhà chỉ có gạo lứt, tuy để đãi khách thì có chút xấu hổ, nhưng đã lâu rồi nhà cô không mua lương thực tinh, nên chỉ có thể nấu tạm cơm gạo lứt, cắt ít ớt đỏ để xào lăn thịt gà, cô còn đặc biệt xào riêng cho Yến Thiếu Đường một bát không thêm cay.

Món gà xào được nấu đến khi nước xào cô lại, thì thêm một củ khoai tây xắt miếng vào, một mùi thơm vô cùng bá đạo lập tức xông vào mũi.

Hạ Lam Chương ngửi ngửi mùi thịt trong không khí, mấp máy môi, ánh mắt nhìn Nguyệt Hoài có chút phức tạp. Tay nghề nấu nướng của cô còn hơn cả đầu bếp tiệm cơm quốc doanh, chưa nói đến những thứ khác, mùi thơm này thật sự khiến cho người ta thèm ăn nhỏ dãi.

Lúc này, Yến Thiếu Đường vốn đang ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay Hạ Lam Chương đột nhiên bắt đầu giãy giụa: "Ừm... Hừ..."

Cố Nguyệt Hoài vội nói: "Đồng chí Hạ, anh trông lửa một chút, thi thoảng đảo một chút đừng để bén nồi."

Hạ Lam Chương gật đầu liên tục: "Được!"

Cố Nguyệt Hoài đón Yến Thiếu Đường, mang cô bé ra sân giải quyết vấn đề đi vệ sinh, lúc cô quay trở thì chợt thấy Điền Tĩnh đang đứng ở sân bên cạnh, nhìn về phía bên này với vẻ mặt lãnh đạm, cụ thể thì ánh mắt đang dán chặt vào chiếc xe đạp của Hạ Lam Chương.

DTV

Cảm nhận được ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài, Điền Tĩnh thu hồi ánh mắt rồi đi thẳng vào nhà.

Tối hôm qua hai người bọn họ đã hoàn toàn xé rách mặt, vốn đã không hợp nhau, cho nên tự nhiên không có khả năng nói chuyện.

Cố Nguyệt Hoài thờ ơ ôm Yến Thiếu Đường trở về.

Cô vừa trở về, Điền Tĩnh lại mở cửa đi ra.

Cô ta đứng ở ngưỡng cửa, cau mày nhìn chiếc xe đạp ở sân bên cạnh, bị cuốn vào một loạt động não.

Cô ta điểm qua giai đoạn đầu trong tiểu thuyết của tất cả mọi người một lần, nhưng lúc này lại nghĩ không ra ngoại trừ Trần Nguyệt Thăng thì còn có thanh niên trẻ tuổi nào có xe đạp có liên quan với Cố Nguyệt Hoài nữa, liệu đó có phải là một nhân vật trong cốt truyện không?

Anh ấy là ai?

Loading...