Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-09-16 19:52:49
Lượt xem: 196
Tại sao lại là thanh niên trẻ tuổi?
Trực giác.
Cô ta luôn cảm thấy người có thể liên lụy không rõ với nữ chính Cố Nguyệt Hoài sẽ chỉ là nam, dù sao trong tiểu thuyết cô cũng có thể chất hấp dẫn phái nam nổi danh, chỉ cần cô gặp bất cứ người đàn ông nào, thì người đó đều sẽ cảm mến cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hiện tại Cố Nguyệt Hoài đã biết thích chưng diện, cũng bắt đầu giảm cân, nên sau này hoa đào sẽ ngày càng vượng hơn.
Nghĩ như vậy, Điền Tĩnh siết chặt bàn tay đang xuôi ở bên người, lại nghĩ tới trải nghiệm suýt chút nữa bị bóp c.h.ế.t tối hôm qua, một nỗi sợ hãi và tức giận cuồn cuộn trào lên, cuối cùng cô ta cũng không có hành vi gì mất lý trí, chỉ xoay người đi vào nhà.
Cô ta thật sự muốn kiện Cố Nguyệt Hoài nhưng bây giờ Cố Nguyệt Hoài đã không còn là người có tiếng xấu ban đầu nữa.
Vậy mà cô lại nhận công việc vẽ tường ở chỗ chăn nuôi, đoạn này không được viết chi tiết trong tiểu thuyết nên cô ta cũng không biết có chuyện này phát sinh. Nhưng mà loại sinh vật "Nữ chính" này quả nhiên có được thiên mệnh, chỉ cần có một chút gió nhẹ là cũng có thể dựa thế mà lên!
Vào những năm 1970, nhân viên kỹ thuật rất nổi tiếng, Cố Nguyệt Hoài đi con đường này xem như đã đúng. Trong khoảng thời gian này, thanh danh của cô không chỉ tốt lên một hai phần, lại thêm có Vương Bồi Sinh coi trọng nữa, nếu cô ta muốn kiện thì cũng phải có người nghe mới được.
Tối hôm qua trời tối nên không có ai đi ngang qua, ngay cả em gái của cô ta là Điền Điềm cũng giữ thái độ người đứng xem, ai sẽ quan tâm đến cô ta?
Huống hồ Cố Nguyệt Hoài râu ông nọ cắm cằm bà kia, bản lĩnh đổi trắng thay đen đã luyện thành thục. Nếu cô ta thật sự muốn kiện thì không chừng cuối cùng người không may sẽ lại là chính mình. Cố Nguyệt Hoài đã dám làm như vậy với cô ta, thì nhất định phải hoàn toàn chắc chắn.
Nhưng mà cô ta sẽ không nuốt trôi cơn giận này như vậy đâu, cô ta cũng nên tìm một cơ hội để báo đáp một phen!
Cố Duệ Hoài... Bị đuổi đi cũng có ưu điểm của bị đuổi đi, chẳng phải bây giờ cô ta có thể lợi dụng một phen sao?
Nghĩ đến đây, khóe môi Điền Tĩnh cong lên, sau đó ôm rổ đi đến công xã Hoàng Oanh.
*
Cố Nguyệt Hoài không biết Điền Tĩnh lại nghĩ ra ý nghĩ xấu, sau khi cô ôm Yến Thiếu Đường trở về phòng thì múc thịt gà ra.
Mới đầu Hạ Lam Chương còn có chút câu nệ, nhưng thịt gà lên mâm thì không còn để ý gì nữa.
Cho dù chỉ ăn với cơm gạo lứt cũng cảm thấy hương vị tuyệt hảo, khiến người ta chảy cả nước miếng. Thịt gà trơn mềm ngon miệng, mang theo một chút vị cay của quả ớt và tê dại của tiêu thẩm thấu vào bên trong thịt gà, vừa thơm vừa tê cay.
Không bao lâu, một bát cơm xuống bụng, Cố Nguyệt Hoài lại xới thêm một bát cho anh ấy.
Hạ Lam Chương có chút xấu hổ, anh ấy cũng biết lương thực rất quan trọng đối với mỗi hộ gia đình trong đại đội, anh ấy chạy đến nhà người khác ăn uống nhiều như thế, thật sự có chút xấu hổ, nhưng nhìn bát cơm đưa tới trong tay mình, Hạ Lam Chương vẫn không từ chối.
Cố Nguyệt Hoài cũng không thèm để ý, bón từng miếng thịt gà đã được cắt rất nhỏ vào trong miệng Yến Thiếu Đường.
Cô gái nhỏ ăn say sưa ngon lành, cái miệng nhỏ hồng hồng, còn hơi bóng loáng.
"Cô... Có đối tượng lúc nào vậy?" Sau khi ăn uống no nê, Hạ Lam Chương nhìn Cố Nguyệt Hoài đang dịu dàng bón cơm cho Yến Thiếu Đường, chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng mềm mại phản chiếu trên người cô, khiến anh ấy không nhịn được hỏi ra câu này.
Cố Nguyệt Hoài dừng một chút rồi mỉm cười nói: "Đã rất lâu rồi."
Đúng là rất lâu rồi, người đó ở trong trái tim cô rất lâu.
Nhưng mà bọn họ không hề yêu đương.
Mãi cho đến lúc chết, cô đều không đồng ý ở bên anh, cô không muốn bởi vì mình mà khiến anh bất hoà với trong nhà. Cô đã nợ anh quá nhiều rồi, dù sao thì một người đã ôm quyết tâm muốn c.h.ế.t như cô, không xứng ở bên một người tốt như vậy.
Hạ Lam Chương im lặng, anh ấy ngồi một lúc rồi nói: "Tôi phải về rồi, hôm nay cảm ơn cô đã chiêu đãi, tay nghề của cô thật sự rất tốt, sau này anh trai của Thiếu Đường cưới được cô đúng là hưởng phúc."
Cố Nguyệt Hoài cong khóe môi: "Vậy tôi sẽ không tiễn anh nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-113.html.]
Hạ Lam Chương khẽ gật đầu, đi ra ngoài lên xe đạp rời đi.
Cố Nguyệt Hoài rửa sạch nồi niêu bát đĩa, sau đó ôm Yến Thiếu Đường đến chỗ chăn nuôi. Khi thấy cô bé có hơi buồn ngủ thì cô nói qua một tiếng với Vương Bồi Sinh sau đó đặt cô gái nhỏ lên trên giường ở văn phòng rồi đắp chăn cho Thiếu Đường, đợi cô bé ngủ rồi mới ra ngoài làm việc.
Để hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt, Cố Nguyệt Hoài không hề phân tâm, đẩy nhanh tiến độ.
Một nơi khác, Hạ Lam Chương đang đạp xe về nhà, khi chuẩn bị đến công xã Hoàng Oanh thì đột nhiên bị gọi lại.
"Đồng chí! Đồng chí, anh chờ một chút!" Một giọng nữ trẻ tuổi vang lên.
Hạ Lam Chương thắc mắc quay đầu lại thì nhìn thấy trước mắt có một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng với đôi mắt hạnh má đào, anh ấy thấy hơi lạ bèn hỏi: "Cô đang gọi tôi à? Chúng ta có quen không?"
Điền Tĩnh đánh giá Hạ Lam Chương một chút, lại nhìn chiếc xe đạp anh ấy đi một chút, sau khi chắc chắn đó là chiếc xe cô ta vừa nhìn thấy trong sân nhà Cố Nguyệt Hoài, mới nở nụ cười nói:"Đồng chí, tôi là hàng xóm của Nguyệt Hoài, tôi là Điền Tĩnh, tôi vừa nhìn thấy chiếc xe đạp của anh, anh đang... Về nhà sao?"
Ngay khi nghe thấy cái tên "Cố Nguyệt Hoài", Hạ Lan Chương bèn buông lỏng cảnh giác.
Anh ấy mỉm cười trả lời Điền Tĩnh: "Đúng vậy, tôi đang về nhà, đồng chí Điền đang đến công xã à?"
Điền Tĩnh khẽ gật đầu, tò mò nói: "Anh là ai? Vì sao lại đi tìm Nguyệt Hoài?"
Hạ Lam Chương mấp máy môi, nói: "Tôi là bạn của đồng chí Cố, Hạ Lam Chương."
Hạ Lam Chương?
DTV
Điền Tĩnh lẳng lặng lẩm bẩm ở trong lòng một lần, hồi tưởng lại nhân vật trong cốt truyện một lượt, nhưng không có người như vậy, cô ta lập tức thả lỏng, miễn là không phải là nhân vật trong tiểu thuyết là được.
Nhưng mà nhìn chiếc áo khoác quân đội, giày da, xe đạp của Hạ Lam Chương, cùng với khuôn mặt tuấn tú xuất chúng kia của anh ấy, trong lòng cô ta vẫn thấy ghen ghét không chịu được. Cô ta thật sự không biết Cố Nguyệt Hoài có cái gì tốt mà có thể quen biết loại đàn ông chất lượng tốt này.
Người này tốt hơn Trần Nguyệt Thăng không chỉ một chút, nhìn khí chất này, hẳn là gia cảnh cũng không tầm thường.
Nếu như cô ta có thể...
Điền Tĩnh thu hồi tâm trí, dịu dàng cười nhìn về phía Hạ Lam Chương: “Có phải anh thích Nguyệt Hoài hay không?"
Cô ta am hiểu sâu sắc cách pha trà xanh, đương nhiên biết nên nói lời gì với đàn ông thì có thể nhanh chóng đánh vỡ phòng tuyến của người đó để kết giao bạn bè.
Hạ Lam Chương thích Cố Nguyệt Hoài, cô ta không cần dùng mắt nhìn, chỉ nghe giọng nói của anh ấy cũng hiểu. Lúc anh ấy nói mình là "Bạn" của Nguyệt Hoài thì không giấu nổi sự khó chịu, muốn coi người ta là đối tượng nhưng lại không có lập trường này.
Cô ta vốn cho là mình phá vỡ lớp cửa sổ giấy này thì anh ấy sẽ nhân cơ hội nghe ngóng một chút về chuyện của Cố Nguyệt Hoài qua cô ta. Nhưng cô ta lại không ngờ rằng Hạ Lam Chương lại cau mày nghiêm túc nói: "Đồng chí Điền, sau này đồng chí đừng nói như vậy nữa, sẽ ảnh hưởng không tốt. đến đồng chí Cố."
Cô đã là người có vị hôn phu, anh ấy có thích cũng vô dụng, lại còn gây ra gánh nặng cho đối phương.
Nghe anh ấy nói vậy, Điền Tĩnh sững sờ tại chỗ, cô ta không biết nên phản ứng như thế nào cả.
Hạ Lam Chương lại nói: "Trong nhà tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước đây."
Nói xong, anh ấy cũng không đợi Điền Tĩnh nói chuyện, mà lên xe đạp nhanh như chớp chạy đi xa.
Điền Tĩnh nhìn bóng lưng Hạ Lam Chương đi xa, sắc mặt tức giận đến xanh mét, cô ta hung hăng dậm chân, thầm mắng trong lòng: Đồ thần kinh, bảo sao lại thích một người điên như Cố Nguyệt Hoài!
Sau khi bị ăn quả đắng ở chỗ Hạ Lam Chương, sắc mặt Điền Tĩnh có chút không tốt.
Cô ta ôm rổ, một đường đi thẳng đến chợ đen ở công xã Hoàng Oanh, đi dạo từ đầu đường đến cuối phố, cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Duệ Hoài ở một góc không dễ thấy, trong tay anh ta cầm một túi lương thực, đang ngồi xổm ở trong gió lạnh, nhìn vô cùng tồi tàn.
Điền Tĩnh nhíu mày đến gần Cố Duệ Hoài, tức giận nói: "Anh chạy xa như vậy, cho dù thực sự có người muốn mua lương thực thì cũng bị người khác cướp mối mất rồi, anh cứ như vậy thì làm ăn kiểu gì?"