Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 116
Cập nhật lúc: 2024-09-16 19:54:21
Lượt xem: 204
Cố Thiên Phượng vừa nói ra thì không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Khi Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài vào cửa chợt nghe một câu như thế, hai người liếc nhìn nhau, trong lòng cũng chùng xuống.
Thật ra Cố Đình Hoài biết chuyện Cố Nguyệt Hoài đi đến thành phố Chu Lan bán trang sức, nhưng cụ thể bán bao nhiêu tiền thì anh ấy lại không biết, trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng phát sinh những khoản chi phí, hơn nữa còn đang nợ tiền phẫu thuật của Cố Duệ Hoài, trong lúc nhất thời e là cũng không lấy ra được nhiều hơn.
Một khi đã gặp chuyện không may thì uống nước lạnh cũng bị vướng răng.
Nhưng ngược lại, Cố Chí Phượng lại không lo lắng, dù sao ông ấy biết con gái có vài thứ kia, tuy rằng cũng không biết bán được bao nhiêu tiền, nhưng chắc hẳn có thể đủ trả nợ, chỉ là đột nhiên nghe anh cả nhắc tới nên ông ấy không phản ứng kịp thời trong phút chốc.
"Bác cả…Chuyện này…" Cố Tích Hoài há miệng chuẩn bị nói chuyện lại bị Cố Ngân Phượng chắn ngang: "Chí Phượng, tiền này chị và anh cả cho em mượn cũng được một thời gian rồi, hiện tại cũng vì đang có việc khó khăn mới lại đây lấy lại, em cũng không thể nói sẽ không trả đúng không?"
Giọng điệu của Cố Ngân Phượng nghe ra có chút không tốt, bà ta là một người khôn lỏi, nhìn thấy vẻ mặt của mấy đứa nhỏ thì cũng biết nhà này vẫn còn giống như trước kia, vẫn là những người sa cơ thất thế ăn không đủ no, nếu biết sớm thì trước kia bà ta sẽ không mềm lòng mà cho mượn tiền!
Cố Thiên Phượng cũng khẽ nhíu mày, nếu hôm nay ông ta không đòi được tiền về thì ngày khác vợ của ông ta sẽ tự mình tới đây mà đòi thôi.
Rốt cuộc ông ta cũng nhớ một chút tình anh em, mà bà vợ kia của ông ta thì tính tình nóng nảy, nếu thật sự để bà ta tới nhà chỉ sợ sẽ hoàn toàn phá hỏng quan hệ của hai gia đình, cho nên kết quả tốt nhất vẫn là hôm nay phải đòi được tiền về.
Ông ta nghĩ như vậy nên cũng sửa sang lại một chút ngôn ngữ, nói: "Chí Phượng, hai đứa con gái nhà chị cả của em phải xuống nông thôn tham gia đại đội sản xuất, chuẩn bị tổ chức một bàn tiệc ở tại tiệm cơm Quốc Doanh để đưa tiễn, em nói xem, chúng ta làm cậu cả dì cả cũng không thể đi tay không đúng không?"
"Người thân và bạn bè bên phía em rể cả đều có thân phận địa vị, chúng ta thua người không thua trận."
"Anh và chị hai của em đều nghĩ như vậy, một người lấy ra năm mươi đồng tiền để tặng cho hai cháu ngoại gái."
Cố Ngân Phượng ở một bên gật đầu phụ họa, tốt xấu cũng chỉ có một nhà bà con có chức quyền, nếu không lôi kéo cho tốt, sau này có chuyện gì cần tìm người hỗ trợ thì phải làm sao? Vốn dĩ muốn nhờ cậy vào quyền thế của Nhiếp Bội Lan, nếu không chịu nỗ lực một chút thì sẽ thật sự lãng phí mối quan hệ này.
Cố Chí Phượng nghe vậy cũng không tránh khỏi hít một hơi đầy khí lạnh: "Một người ra năm mươi đồng tiền?"
Thật sự mà nói thì ông ấy cũng là cậu, chẳng lẽ ông ấy cũng phải lấy ra số tiền này sao?
Cố Ngân Phượng vừa nhìn thấy dáng vẻ Cố Chí Phượng ngạc nhiên thì không nhịn được mà bĩu môi, nhờ trước kia nhà họ Cố cũng xem như là một nhà địa chủ nổi tiếng khắp xa gần, nhưng giờ nhìn lại ánh mắt của đứa con trai ruột thịt này xem xem thiển cận đến bao nhiêu… Chậc, thật sự là phong thuỷ thay đổi liên tục.
Bà ta nói: "Chí Phượng, đối với nhà chị cả mà nói thì năm mươi đồng tiền cũng không tính là nhiều! Dù sao chị cả cũng không mời em tới, cho nên số tiền này em cứ coi như tiết kiệm được đi."
Trong giọng nói của Cố Ngân Phượng không một chút che dấu ý tứ khinh thường làm cho sắc mặt Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài đang đứng bên cạnh trầm xuống.
Cố Chí Phượng cũng có chút xấu hổ, ông ấy chà xát đôi bàn tay, cũng không biết bản thân nên nói cái gì.
Lúc này, Cố Nguyệt Hoài vừa vào phòng một chuyến, sau khi đi ra thì dùng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Bác cả, cô hai cũng đừng nhiều lời thêm nữa, lấy giấy vay nợ ra đi, hôm nay chúng ta tính rõ ràng hết tất cả các khoản nợ."
Cố Ngân Phượng nghe cô nói vậy thì nghi ngờ: "Tính rõ ràng? Mọi người có tiền không mà đòi tính rõ ràng?"
Cố Nguyệt Hoài kéo kéo khóe môi, mở cái túi trong tay ra, bên trong là một xấp nhân dân tệ.
Cô nhún vai, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: "Giấy vay nợ."
"Hít hà…" Cố Ngân Phượng vừa thấy một xấp tiền thật dày thì không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-116.html.]
Sau khi bà ta hoảng hốt thì liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài từ trên xuống dưới để đánh giá cô, rồi lại nhìn về phía Cố Chí Phượng, một lúc lâu sau mới chuyển sang vẻ nịnh nọt cười nói: "Chí Phượng, các em đi nơi nào mà có được một số tiền lớn đến như thế vậy? Nếu có biện pháp kiếm tiền nào thì cũng đừng quên chi hai nhé, biết không?"
Ngay cả một người có tính tình ít lời như Cố Thiên Phượng cũng không nhịn được mà giật nảy mình.
Ông ta làm việc tại nhà máy thịt ở trong huyện, không cần lo việc ăn uống thường ngày, còn có thể ăn thịt mỗi bữa, ngoại trừ nhà chị cả ra thì cũng xem như là gia đình có cuộc sống tốt nhất, nhưng quanh năm suốt tháng cả gia đình cũng không gom góp được bao nhiêu tiền.
DTV
Mấy năm trước Cố Chí Phượng đến vay tiền, nếu không phải lấy lãi suất cao thì sợ là vợ ông ta ở nhà cũng sẽ không đồng ý.
Mà hiện tại xấp tiền ở trong tay Cố Nguyệt Hoài kia ít nhất cũng có hai ba trăm đồng! Có thể nào sự thật cũng giống như Ngân Phượng nói, rằng nhà của Chí Phượng bỗng dưng có được cơ hội phát tài hay không? Nếu không thì thật sự không có cách nào giải thích được lai lịch của số tiền này!
Cố Chí Phượng nhìn lom lom vào xấp tiền trong tay Cố Nguyệt Hoài, lại không hề nghe những gì Cố Ngân Phượng vừa nói.
Tuy rằng ông ấy cũng biết vài thứ kia rất đáng giá, thật sự khi bản thân nhìn thấy cũng cảm thấy rung động, từ sau khi thành lập xã hội mới thì trong nhà luôn luôn không có tiền dư, sau khi xây nhà mới thì hai ba ngày cũng không được ăn no, hiện tại có nhiều tiền như vậy thật sự là không dám tin.
Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài cũng hít một hơi khí lạnh, ngơ ngác nhìn đứa em gái có vẻ mặt bình tĩnh đang cầm xấp tiền trong tay.
Đột nhiên họ nhận ra đứa em gái xưa nay không có gì nổi bật hiện tại đã trưởng thành.
"Bác cả, cô hai, lấy giấy vay nợ ra đi." Cố Nguyệt Hoài cũng không rảnh nói chuyện phiếm với họ, từ lúc cô sống lại tới nay vẫn luôn mong muốn thanh toán hết nợ nần để cho người trong nhà không còn bị áp lực cực lớn đè nén nữa, cuối cùng ngày này cũng đã đến.
Cố Thiên Phượng và Cố Ngân Phượng nghe xong lời này thì liếc nhìn nhau, lấy giấy vay nợ từ túi áo trong ra.
Cố Nguyệt Hoài nhận lấy rồi nhìn qua một lượt, nói: "Bên bác cả tiền vốn là năm mươi đồng, cô hai là năm mươi đồng, hàng năm tiền lời của mỗi người là năm đồng, tính đến nay là ba năm lẻ tám tháng, còn lại bốn tháng không tính, suy ra một người bảy mươi đồng, cháu không tính sai chứ?"
Cố Ngân Phượng vui vô cùng, gật đầu liên tục: "Đúng vậy đúng vậy, bảy mươi, đúng là bảy mươi đồng!"
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, lần lượt đếm tiền rồi lấy tiền ra đưa cho Cố Thiên Phượng và Cố Ngân Phượng: "Bác cả, cô hai, hai người đếm lại, nếu không thành vấn đề thì cháu sẽ xé giấy vay nợ này."
Vừa lấy được tiền, Cố Ngân Phượng đã bắt đầu dính nước miếng đếm đầu tiên, bà ta vui tươi hớn hở nói: "Xé đi xé đi."
Cố Thiên Phượng ho nhẹ một tiếng, cất tiền vào trong túi tiền, có thể thuận lợi lấy lại tiền nợ đúng là ngoài ý muốn, huống hồ không chỉ có tiền vốn mà ngay cả tiền lời cũng tới tay, cho nên ông ta cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cố Nguyệt Hoài thấy không có vấn đề gì nên xé nát giấy vay nợ rồi ném vào trong lòng bếp.
Cẩn thận sẽ không sai.
Từ lúc giấy vay nợ cháy đen không còn một mảnh trong ngọn lửa thì từ nay về sau, nợ nần của nhà họ Cố đã trả hết toàn bộ, đối với cả nhà họ Cố mà nói thì chuyện này là chuyện tiến bộ và có phát triển nhất từ xưa đến nay.
Trong lòng Cố Chí Phượng thật phức tạp, không nhịn được mà đi đến bên cạnh Cố Nguyệt Hoài, ông ấy muốn nói cái gì nhưng đến cuối vẫn không nói nên lời, chỉ nâng nhẹ tay vỗ nhẹ lên bả vai của cô, ông ấy thật sự không ngờ đến cuối cùng lại là đứa con gái này của ông ấy giúp đỡ trả hết nợ nần trong nhà.
Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài cũng liếc nhìn nhau, trong mắt của hai người có sự phức tạp, cũng có sự sung sướng, lại còn có sự thoải mái không kiềm chế được.
Cố Chí Phượng suy nghĩ một chút lại mở miệng nói: "Anh cả, chị hai, ở lại ăn một bữa cơm đi."
Bốn anh chị em bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng từ khi trong nhà lụn bại thì tình cảm lại không còn thân thiết như vậy nữa, nói là có liên lạc nhưng thực tế số lần gặp gỡ quanh năm suốt tháng lại không đếm đủ một bàn tay.
Hôm nay thật khó khăn mới gặp lại không có nợ nần ràng buộc, có thể bình tĩnh và lấy thân phận ngang hàng ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm cho nên ông ấy không muốn bỏ qua cơ hội này.