Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-09-13 23:36:34
Lượt xem: 229
Sau đó, bởi vì vấn đề tác phong mà Trần Nguyệt Thăng ném đi chức vị tiểu đội trưởng, còn xám xịt cưới quả phụ. Điền Tĩnh lại diễn một phen thâm tình khóc lóc kể lể, khiến Trần Nguyệt Thăng cảm thấy có lỗi với cô ta, cuối cùng cũng không đòi lễ hỏi và xe đạp về, coi như đó là đền bù.
Có lẽ cái gì không có được mới là tốt nhất, cho dù sau khi kết hôn với góa phụ, Trần Nguyệt Thăng vẫn thâm tình với Điền Tĩnh như cũ, là một con ch.ó trung thành nhất của cô ta, Điền Tĩnh chỉ chỗ nào anh ta cắn chỗ đó.
Không lâu sau, thanh niên trí thức xuống nông thôn, cuối cùng thì chân mệnh thiên tử của Điền Tĩnh cũng ngồi ô tô, mang theo hoa hồng tới thôn Đại Lao Tử.
Người đi cùng còn có anh.
Cố Nguyệt Hoài nghĩ tới chuyện cũ khiến trong lòng tràn ngập thăng trầm khó có thể chịu đựng.
"Trần Nguyệt Thăng! Còn không buông tay! Cậu bị làm sao thế? Lên làm tiểu đội trưởng thì lợi hại à? Còn dám động thủ đánh người? Có phải muốn vào cục cảnh sát không?" Một giọng quát chói tai từ xa truyền đến, mang theo cảm xúc đau lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cố Nguyệt Hoài định thần lại, bình tĩnh nhìn về phía người tới.
Đó là một người đàn ông đội mũ giải phóng màu xanh, mặc quân phục giải phóng cùng màu, ông ta khoảng sáu mươi tuổi, khuôn mặt đầy dấu vết của thời gian, nói tới nói lui còn dày đặc khẩu âm địa phương.
Người đàn ông này tên là Vương Phúc, là bí thư chi bộ của đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
Vương Phúc văn hóa cấp tiểu học, thuộc nhóm người có văn hóa trong thôn, từng đảm nhiệm vị trí kế toán của đại đội, sau năm 70 thì lên làm bí thư chi bộ của đại đội sản xuất, thậm chí một lần làm đến hơn mười năm, rất có uy vọng trong thôn.
Phía sau ông ta còn có chủ nhiệm hội phụ nữ Hoàng Phượng Anh và một người đàn ông trung niên cao to nữa.
Hoàng Phượng Anh thì không cần nhiều lời, còn người đàn ông trung niên này lại khá có địa vị, chính là đội trưởng đội dân quân của đại đội, Lôi Đại Chùy.
Đội dân quân là lực lượng dự bị, là tổ chức vũ trang quần chúng không tách rời khỏi sản xuất.
Lôi Đại Chùy có một "tiểu phân đội dân quân" dưới tay, trong tay còn có mấy khẩu s.ú.n.g săn, cho nên ở niên đại này, đội trưởng đội dân quân tại các đại đội có quyền lợi không hề kém cục trưởng công an ở trong huyện.
Phạm vi kiểm soát của Lôi Đại Chùy không chỉ giới hạn ở một đại đội sản xuất Đại Lao Tử. Ngày thường trong tuần, ông ta còn đi khắp các công xã, chuyên môn làm đấu tranh giai cấp, đả kích phần tử đầu cơ trục lợi trên chợ đen và tịch thu tất cả các mặt hàng bị cấm trên thị trường.
Đời trước, khi Điền Tĩnh báo cáo cha cô ta, đã vụng trộm nói cho Lôi Đại Chùy.
Cố Nguyệt Hoài biết Nhậm Thiên Tường là một kẻ hèn nhát. Mặc dù trong thành phố như đang giẫm trên băng mỏng, vô cùng muốn thông qua bảo bối nhà họ Cố để đông sơn tái khởi, có được sống cuộc sống tốt đẹp. Nhưng chỉ cần bị s.ú.n.g chĩa vào, chắc chắn anh ta sẽ bị dọa đến lật lọng.
Một khi Lôi Đại Chùy cắm một chân vào, vậy thì chuyện này sẽ không thể tuỳ ý nói lung tung được nữa.
Tuy nhiên cô đã nói rồi, nếu Điền Tĩnh muốn xé toang miếng thuốc cao da chó Nhậm Thiên Tường này thì cũng phải lột mất một tầng da!
Nếu quả thật để cô ta dễ dàng nhảy ra ngoài vòng tròn như vậy, thì cô thật sự sống uổng phí một lần.
Trần Nguyệt Thăng bị người do Lôi Đại Chùy mang đến kéo ra, anh ta còn đang thở hổn hển, khuôn mặt vốn đen nhánh đỏ bừng lên, rõ ràng là đã đánh vào đầu ai đó, nhìn ánh mắt anh ta trừng mắt về phía Nhậm Thiên Tường không khác gì đang nhìn một người c.h.ế.t cả.
Về phần Nhậm Thiên Tường, thì giống một con ch.ó c.h.ế.t nằm trên mặt đất, thậm chí không còn sức lực để cuộn tròn người lại.
Trần Nguyệt Thăng ra đòn mạnh nên mặt anh ta sưng rất to, đến mức còn rụng mất ba cái răng.
Hoàng Phượng Anh nhìn hoàn cảnh khốn khổ của Nhậm Thiên Tường, trong lòng tức giận đến phát run, bà ấy không nhịn được đẩy Trần Nguyệt Thăng một thanh, nghiêm nghị nói: "Trần Nguyệt Thăng! Cậu có biết đây là hành động gì không? Đó là hành vi chủ nghĩa tư bản bị người lên án!"
"Bây giờ là xã hội mới, mọi người đều là giai cấp đồng chí, sao cậu có thể đánh người ta thành như thế này?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-15.html.]
"Câu đang bôi đen giai cấp nông dân chúng tôi! Nhất định phải nghiêm khắc phê bình!"
Trần Nguyệt Thăng thoát khỏi sự kìm kẹp của dân quân, tiến lên hai bước, đứng trước mặt Điền Tĩnh, cứng cổ hô: "Tôi không sai! Là anh ta sai! Đạo đức bại hoại! Xúc phạm phụ nữ! Anh ta phải bị bắt lại rồi đưa vào cục cảnh sát!"
Điền Tĩnh nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, không để lại dấu vết lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách với anh ta.
Ngoại trừ Cố Nguyệt Hoài đã nhìn thấu tất cả thì không có ai nhìn thấy cảnh tượng này.
Kiếp trước cô chỉ nghĩ Điền Tĩnh và Trần Nguyệt Thăng lưỡng tình tương duyệt, muốn kết hôn. Mỗi lần nhìn về phía hai người lúc bọn họ luôn thấy tình cảm ngọt ngào, nhưng sau này cô mới biết được, nào có lưỡng tình tương duyệt gì, cùng lắm cũng chỉ là tiện nam bị trà nữ lợi dụng thôi.
Hóa ra ngay từ lúc này, Điền Tĩnh liền đã lòng cao hơn trời, tham vọng muốn tìm một người đàn ông tốt hơn.
Hoàng Phượng Anh tức giận không nhẹ, nghĩ đến những gì Trần Nhân đã làm ngày hôm qua, rồi nhìn Trần Nguyệt Thăng không biết hối cải chút nào trước mắt, trong lòng tràn đầy thất vọng, nhà họ Trần giáo dục đứa nhỏ này rất thất bại, lẽ ra bà ấy nên dành thời gian đến nhà họ làm một số công tác tư tưởng.
Bí thư chi bộ Vương Phúc chắp tay sau lưng, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Anh ta có đạo đức bại hoại, xúc phạm phụ nữ hay không thì tự có chúng tôi xem xét. Còn hành vi đánh người của cậu có đúng không? Cậu xem mình đã đánh người ta thành dạng gì rồi? Cậu còn muốn là tiểu đội trưởng không hả?"
Trần Nguyệt Thăng nghe ông ta nói vậy thì mím thật chặt đôi môi dày, không hề lên tiếng.
Khi nghe danh hiệu tiểu đội trưởng sắp bị cách chức, lúc này anh ta mới có chút hối hận, vừa rồi mình không nên làm việc lỗ mãng như vậy.
DTV
Lôi Đại Chùy thấy thế thì đứng ra giảng hòa: “Được rồi, bọn trẻ đánh nhau ẩu đả thôi mà, sao lại nói nghiêm trọng như vậy làm gì?" Dứt lời, ông ta lại chỉ mấy người khác: "Mấy người các cậu mau đưa người ta đi bệnh viện đi, một kẻ là con trai nhà địa chủ nhưng lại không đáng tiền."
Cố Nguyệt Hoài nghe lời nói hời hợt này thì thầm lạnh lùng chế giễu trong lòng.
Địa chủ và con trai nhà tư bản không đáng tiền, đây chính là hiện trạng xã hội.
Đương nhiên, xưa nay Lôi Đại Chùy đều mặc kệ những chuyện như thế này, nguyên nhân thúc đẩy ông ta mở miệng là bởi vì Trần Nguyệt Thăng là cháu trai của ông ta!
Từ tác phong làm việc của Trần Nguyệt Thăng và anh em Trần Nhân là có thể nhìn ra tính tình và bản tính của đôi cha mẹ nhà họ Trần, nếu không phải phía sau có người làm chỗ dựa thì dựa vào cái gì mà một hộ lại có hai tiểu đội trưởng? Khiến cuộc sống trôi qua nhẹ nhàng như thế?
Khi dân quân tiến lên đỡ Nhậm Thiên Tường dậy thì một giọng nữ yếu ớt vang lên: "Chờ một chút."
Lôi Đại Chùy nheo mắt nhìn về phía tiếng nói thì nhìn thấy thân hình to mọng của Cố Nguyệt Hoài đang đứng ở trong sân.
Cố Nguyệt Hoài là một người nổi tiếng, suốt ngày đi theo phía sau cháu trai ông ta như một cái đuôi. Thế nhưng hôm qua cô đã làm chuyện lớn, khiến cháu gái của ông ta bị công khai xử lý tội lỗi trong đại đội, không phải, đây chính là lý do khiến hôm nay ông ta từ công xã đến đây.
Trần Nguyệt Thăng trừng mắt về phía Cố Nguyệt Hoài, anh ta luôn cảm thấy cô không nói được lời gì hữu ích cả.
Điền Tĩnh cũng nhướng mày mỏng, dùng đôi mắt hình quả hạnh đen láy liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài, không biết cô sắp ồn ào gây ra phiền toái gì.
Hôm nay cuối cùng cô ta cũng hiểu ra, nữ chính trong tiểu thuyết Cố Nguyệt Hoài cũng không phải đèn cạn dầu, mồm mép ầm ĩ quả thực rất phiền phức, vì tránh cho cô sau này làm chuyện xấu, cô ta vẫn là phải tìm cơ hội thu thập một phen.
Lôi Đại Chùy lấy điếu t.h.u.ố.c lá từ trong vạt áo ra rồi nhét vào trong miệng, thuần thục thở ra khói: "Cháu có vấn đề gì?"
Cố Nguyệt Hoài thận trọng hé miệng cười khẽ: "Hôm qua Nhậm Thiên Tường tới nhà của cháu, sau đó lén nhét thứ gì đó vào túi, cháu thấy có gì đó không ổn nên thấy chắc phải lục soát một chút, có lẽ đó là bằng chứng cho thấy anh ta xúc phạm phụ nữ thì sao?"
Trần Nguyệt Thăng nghe xong, há mồm nói: "Đúng! Lục soát đi!"
Sắc mặt Điền Tĩnh lại hơi thay đổi, cô ta không liên quan gì đến Nhậm Thiên Tường, xúc phạm phụ nữ là gì? Nếu thật sự tìm ra chứng cớ gì thì cô ta có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!
Nghĩ như vậy, Điền Tĩnh lập tức nhéo mạnh một cái vào bên hông Trần Nguyệt Thăng.