Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 206
Cập nhật lúc: 2024-09-18 16:55:01
Lượt xem: 117
Đi dạo dọc đường, Cố Nguyệt Hoài lại mua cho Yến Thiếu Đường mấy sợi dây buộc tóc màu đỏ.
Khi đi ngang qua một sạp bán vải, lại dừng lại mua mấy thước vải.
Bông vải trong không gian của cô đã tràn lan, đang chuẩn bị đến xưởng bông vải xử lý một chút, dệt vải xong thì để làm quần áo mới. Qua năm mới, nếu như có thể, lại làm mấy cái chăn bông mới tinh, như vậy anh em Yến Thiếu Ngu có đến cũng không mức lạnh cóng.
Cố Nguyệt Hoài suy tư ở trong lòng, đưa những đồ mua được cho Cố Tích Hoài.
Đi dạo mệt mỏi, mấy người ngồi xuống sạp hoành thánh, hoành thánh da mỏng nhân to, nước canh rất ngon, vào miệng đã lộ vẻ thỏa mãn.
Cố Nguyệt Hoài đút cho Yến Thiếu Đường ăn hoành thánh, hỏi: “Cha, có phải đội sản xuất sắp nghỉ rồi không?”
Cố Chí Phượng ăn một miếng hoành thánh, gật đầu nói: “Ừ, sắp rồi, hai ngày nữa cũng nên phát lương thực rồi.”
Phát lương thực?
Cố Nguyệt Hoài nghĩ đến tháng này mỗi khi gặp Vương Phúc và Vương Bồi Sinh, hai người đều mang vẻ mặt u sầu, không khỏi mím môi. Cán bộ đại đội sầu đến nỗi tóc bạc trắng, đợi đến khi không thể phát ra lương thực, còn không biết sẽ xảy ra cảnh hỗn loạn gì.
Vạn Thanh Lam không yên lòng ăn hoành thánh, nghe được cuộc đối thoại của hai người, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, vẻ mặt chờ mong nói: “Nguyệt Hoài, đội sản xuất nghỉ, tôi có thể đến nhà cô chơi không?”
Cố Nguyệt Hoài theo bản năng nhìn về phía Cố Đình Hoài, đã thấy vẻ mặt của anh ấy không thay đổi, giống như lời nói của Vạn Thanh Lam không hề liên quan gì đến anh ấy, khóe miệng của cô không khỏi co rút. Quả nhiên đúng là đầu gỗ, như vậy sau này làm sao cưới vợ đây?
Cô còn chưa lên tiếng, Cố Chí Phượng đã đồng ý: “Đến đi, tới nhà chơi.”
DTV
Ông ấy thầm nghĩ, từ nhỏ con gái nhà mình đã không có duyên với bạn bè, mãi không có kết bạn với ai. Hiện tại thật vất vả mới gặp được hai người thì phải chung sống cho tốt, cũng bớt được những ngày tháng cô độc một mình, làm người ta nhìn thấy mà chua xót.
Vừa nghe Cố Chí Phượng đáp, Vạn Thanh Lam tươi cười nói: “Được!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-206.html.]
Diêu Mỹ Lệ cắn cắn môi, muốn mở miệng nói gì đó, rồi lại có chút ngượng ngùng, chỉ có thể yên lặng cúi đầu.
Cố Chí Phượng vui tươi hớn hở quay đầu nhìn Diêu Mỹ Lệ: “Mỹ Lệ, hay cháu cũng đến đi? Còn có thể làm bạn với Thanh Lam.”
Nghe vậy, thật sự là có người vui có kẻ buồn.
Cố Tích Hoài suýt nữa phun ra một ngụm hoành tháng, trong lòng thở dài vì sự chậm chạp của cha mình.
Cố Đình Hoài như một người ngoài cuộc đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Đúng rồi, trong đội nói hôm nay tan làm phải họp, nói là có chuyện lớn muốn tuyên bố, bảo mọi người đến. Chúng ta mau đi dạo thôi, đi dạo xong trở về làm việc. Bé à, em tan tầm cũng về nhà sớm một chút nhé.”
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày: “Chuyện lớn? Chuyện lớn gì?”
Bỗng dưng cô giật mình trong lòng, tính toán thời gian, hiện tại hẳn là nhóm thanh niên trí thức đã bắt đầu lên xe lửa, không tới vài ngày là có thể đến công xã Hoàng Oanh. Đến lúc đó lại dành ra một hai ngày là được.
Cô phải cô sắp có thể gặp được Yến Thiếu Ngu rồi không?
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: “Còn không biết, dù sao hôm nay họp là có thể biết thôi, cũng không vội, hẳn không phải chuyện xấu gì, anh thấy biểu cảm của bí thư chi bộ rất vui.”
Cố Tích Hoài ăn xong hoành thánh, ôm Yến Thiếu Đường vào lòng, tức giận nói: “Rất vui? Đó là bởi vì trong khoảng thời gian này mặt mày ông ấy quá u ám! Hơi tốt một chút là đã có thể nói là vui, ha ha.”
Ăn xong bữa ăn này, mọi người lại mỗi người đi một ngả, ai về chỗ đó, người làm công thì đi làm công, người làm việc thì đi làm việc.
Vạn Thanh Lam ngồi ở vị trí làm việc, tò mò ghé sát Cố Nguyệt Hoài: “Nguyệt Hoài, có phải cô đang vui không?”
Cố Nguyệt Hoài vẽ tranh minh họa, từ trong khoang mũi phát ra một tiếng “Ừ”.
Vạn Thanh Lam vui vẻ ôm mặt: “Vì sao? Có phải cô vui vì tôi đến nhà cô không? Có phải cô vui vì tôi làm chị dâu của cô không? Nguyệt Hoài tốt bụng à, cô không thể bày chiêu cho tôi hay giúp đỡ tôi sao?”
Cố Nguyệt Hoài ngoái đầu nhìn cô ấy, khóe môi cười nhạt: “Cô không cần phải làm việc sao?”