Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 36
Cập nhật lúc: 2024-09-15 06:16:18
Lượt xem: 216
Trên đường về nhà, đúng lúc lại gặp Điền Tĩnh vẻ mặt u ám đi ra khỏi nhà.
Vẻ mặt buồn bực và chán nản của cô ta khó có thể giấu được.
Khi nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, vẻ mặt u ám của Điền Tĩnh đã lên đến đỉnh điểm.
Cố Nguyệt Hoài giả vờ như không nhìn thấy, trong lòng niệm mấy lần Thanh tâm chú, cố gắng kìm nén cơn giận muốn lao lên bóp c.h.ế.t Điền Tĩnh. Lúc đi ngang qua, cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô ta: “Cố Nguyệt Hoài, cô đừng đắc ý, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi.”
Cố Nguyệt Hoài hơi khựng lại, mọi chuyện mới bắt đầu sao? Cô ta đang ám chỉ điều gì?
Điền Tĩnh cười lạnh một tiếng: “Trần Nguyệt Thăng, người mà cô thích sắp đến nhà tôi hỏi cưới rồi, không nhỉ có một trăm tệ, mà còn có cả “ba món lớn*” ! Cố Nguyệt Hoài, cô cảm thấy khó chịu không? Có phải muốn khóc lắm không?”
*Ba món đồ lớn/quan trọng, có thể thay đổi theo thời gian. VD: Những năm 70 là đồng hồ, xe đạp, máy khâu; năm 80 là tủ lạnh, tivi màu, máy giặt; năm 90 là điều hòa, máy tính, đầu ghi hình…
*Ba món đồ lớn/quan trọng, có thể thay đổi theo thời gian. VD: Những năm 70 là đồng hồ, xe đạp, máy khâu; năm 80 là tủ lạnh, tivi màu, máy giặt; năm 90 là điều hòa, máy tính, đầu ghi hình…
“Hahaha, tôi nói cho cô biết, thứ mà cô không có được, đối với tôi chỉ là một món đồ chơi nhỏ bé mà thôi.”
DTV
“Cô dựa vào đâu mà dám tranh giành với tôi!”
Nói xong, Điền Tĩnh quay người bỏ đi.
Cố Nguyệt Hoài nhìn theo Điền Tĩnh đang đi trên con đường quê, hai mắt cau lại, vẻ mặt có chút khó hiểu.
Cô vẫn luôn không hiểu tại sao Điền Tĩnh vẫn luôn nhắm vào cô, và nhà họ Cố. Giờ cô cũng đã hiểu, thì ra từ lâu cô ta đã luôn căm ghét cô, thậm chí là từ khi còn nhỏ.
Tuy nhiên, cô đã bao giờ tranh giành với cô ta? Từ đầu đến cuối không phải chỉ có mình Điền Tĩnh là người luôn tranh giành sao?
Vừa ăn cướp vừa la làng.
Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng, trong mắt hiện lên một tia hung ác.
Cô muốn xem xem, đời này Điền Tĩnh sẽ tranh giành như thế nào!
*
Cố Nguyệt Hoài trở về nhà, thấy Cố Chí Phượng vẫn đang ngủ say, cô liếc nhìn cánh cửa phòng trong đóng kín, quay về phòng mình.
Vừa bước vào cửa, cô liền lấy đôi giày lưới màu trắng mà Cố Chí Phượng tặng cô sáng nay.
Chiếc giày này mang theo khúc mắc của cô hai kiếp, cho dù có sống lại, cô cũng không thể yên tâm mang đôi giày này, thay vì để nó ở nhà phủi bụi, tốt hơn hết tìm cách khác để nó phát huy hết giá trị.
Vào những năm 70, chi phí ăn mặc đều bình thường, nhưng ở thành phố sẽ vẫn có một số “cô gái phương Tây” tìm cách để thể hiện sự quyến rũ của mình, một số người sẽ mặc váy vải bông, sau đó thắt một chiếc thắt lưng da ở eo, khiến vòng eo trở nên thon gọn.
Đôi giày lưới trắng này b.ắ.n lại cũng chỉ được hai tệ, còn phải bù lỗ năm hào.
Vì vậy cô muốn vận dụng tri thức sáng tạo trong đầu mình, dùng bút chì màu vẽ những họa tiết đẹp mắt lên đôi giày trắng, sau đó đi đến trước cửa xã cung ứng, cẩn thận chờ đợi, có thể tìm thấy một “cô gái phương Tây thời thượng” sẵn sàng trả giá cao để mua.
Nói là làm.
Cố Nguyệt Hoài lấy một cây bút chì màu nhạt, bắt đầu phác họa những đường nét trên đôi giày lưới màu trắng, sau đó tô màu từng chút một. Chẳng bao lâu, trên mặt giày bên trong là những chuỗi màu đỏ tươi, bên ngoài là màu cam của hoa lăng tiêu, tô điểm thêm cho đôi giày trắng thêm sức sống và màu sắc.
Vẽ xong một chiếc giày, chiếc còn lại phác thảo những dây hoa lăng tiêu không đối xứng.
Hai đôi giày đặt cạnh nhau, hài hòa với nhau, trông có chút cảm giác của một tác phẩm nghệ thuật.
Cố Nguyệt Hoài nhìn đôi giày đã được vẽ xong, gật đầu hài lòng.
Lúc này, cô đột nhiên nhớ đến cảnh mình được bảo vệ trong tòa tháp ngà, khi rảnh rỗi, anh đã dạy cô vẽ. Lúc đó, cô còn thầm nghĩ, nếu như quen biết anh trước thì tốt biết bao.
Nói chung, kiếp này có thể biến những “hy vọng hão huyền” thành hiện thực.
Cô không dám nghĩ, khi gặp lại anh, cô sẽ nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-36.html.]
Cố Nguyệt Hoài ngẩn ngơ một lúc lâu, lúc sau mới tỉnh táo lại, cười khổ, đưa tay vỗ vỗ mặt mình. Khi nhìn thấy bàn tay béo múp của mình, cô bật cười.
Sao cô lại quên mất, cô bây giờ vẫn là một cô gái béo phì đáng ghét, toàn thân đều là da thừa thịt mỡ.
Dáng vẻ của cô bây giờ, làm sao có thể gặp anh được?
“A, bé ơi? Bé ở đâu?”
Trong lúc Cố Nguyệt Hoài đang trầm tư suy nghĩ, bên ngoài bỗng truyền tới giọng Cố Chí Phượng.
Cố Nguyệt Hoài hoàn hồn, đặt chì màu xuống, bước ra ngoài.
Bên ngoài, Cố Chí Phượng ngồi trên giường đất, hai mắt nhập nhèm như vừa tỉnh dậy, nhưng biểu cảm hoảng sợ trên mặt lại cực kỳ rõ ràng.
Cố Nguyệt Hoài ngạc nhiên lắm, nhỏ giọng gọi ông ấy một tiếng: “Cha ơi? Cha sao vậy?”
Vừa nhìn thấy cô, Cố Chí Phượng lập tức nhảy xuống khỏi giường đất, đi chân trần tới trước mặt cô, nắm lấy hai tay cô, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, qua hồi lâu mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, vươn tay lau mồ hôi trên trán: “Cha mơ thấy ác mộng, đáng sợ lắm.”
Cố Nguyệt Hoài sững người, ngước mắt nhìn Cố Chí Phượng, vốn định hỏi mơ thấy cái gì, nhưng lời đến bên miệng lại biến thành: “Chỉ là mơ thôi mà, cha à, yên tâm đi, ngày lành của chúng ta sẽ tới sớm thôi.”
Ác mộng thôi mà, có “ác quỷ” may mắn nhặt về được một cái mạng như cô ở đây thì có gì phải sợ?
Cố Chí Phượng gật đầu, nhìn Cố Nguyệt Hoài bằng ánh mắt kiên định: “Bé à, con yên tâm, ngày mai cha sẽ dẫn anh con đi…” Nói đến đây, ông ấy lập tức trợn trừng mắt, vì chợt nhớ ra trước đó đã hứa với con gái sẽ không tới chợ đêm nữa.
Cố Nguyệt Hoài híp mắt, tức giận nhìn ông ấy, gằn giọng: “Cha! Cha đã hứa với con sẽ không tới đó nữa! Không được phép thất hứa đâu! Ngày mai, cha phải đi theo anh cả, xuống đất làm việc, kiếm công điểm!”
Cố Chí Phượng mỉm cười ngại ngừng, gật đầu lia lịa: “Được! Con gái cha nói gì cũng đúng hết!”
Chờ đồng ý với cô xong, ông ấy như ngộ ra điều gì, khó hiểu hỏi: “Đi theo anh cả của con? Thấy anh hai với anh ba của con thì làm gì? Ngồi ngốc trong nhà hả? Vậy tới bao giờ chúng ta mới trả hết được nợ nần đây? Không được, không thể để hai đứa nó rảnh rỗi ở nhà uống gió tây bắc được.”
Trong mắt Cố Nguyệt Hoài hiện lên vẻ điềm đạm, pha lẫn chút thong dong: “Cha à, hôm trước Nhâm Thiên Tường mới vừa mắng nhà ta ngoài mặt thì nói ra chợ đêm kinh doanh nhỏ lẻ, nhưng thực chất lại là đầu cơ trục lợi, cái hôm sau nguyên nhà ta lại bắt đầu đi làm, vậy chẳng phải là đang hiên ngang nói cho mọi người biết nhà chúng ta có vấn đề hả?
“Cứ từ từ thôi, nếu người khác hỏi sao cha không làm lưu manh nữa mà quay về làm việc, cha cứ nói Bí thư chi bộ từng bảo, con trai trong nhà dù lớn hay nhỏ tương lai cũng sẽ phải cưới vợ, nếu không kiếm công việc ổn định mà làm, có khi phải nhặt kẻ ngốc về làm vợ cho con đấy.”
Giọng Cố Nguyệt Hoài cực kỳ bình tĩnh, câu cú cũng rất rõ ràng, mạch lạc, không soi ra được chút khuyết điểm gì.
Quả thật trên đời này, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại*.
(Chú thích*: Tội bất hiếu gồm ba điều, trong đó không có người nối dõi chính là tội nặng nề nhất.)
Dù cả nhà họ Cố chẳng có ai đứng đắn, nhưng kiểu gì cũng phải cưới vợ cho con trai, nếu suốt ngày chỉ biết lang thang đầu đường xó chợ như một thằng lưu manh thì làm gì có cô gái nhà lành nào chịu tiến vào nhà họ Cố chứ?
Thế nên, vừa nghe vậy, Cố Chí Phượng lập tức vỗ đùi tán dương không ngớt: “Vẫn là bé nhà ta thông minh nhất!”
Trong lúc hai người nói chuyện, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng mưa rơi rả rích. Cửa phòng bật mở, Cố Đình Hoài và Cố Duệ Hoài mặc vội áo trong, khoác thêm áo ngoài, hoảng loạn ra cửa thu đống củi và cỏ khô đang phơi ngoài sân vào nhà. Cố Nguyệt Hoài đứng cạnh cửa, nhìn bóng dáng bận rộn của họ mà nhoẻn miệng cười.
Cố Chí Phượng vuốt ve hai quả hạch đào trong tay, cười khanh khách nói: “Trời mưa rồi, tưới tắm cho ruộng lúa mạch, năm sau chắc chắn sẽ là một mùa bội thu.”
Nghe thấy những lời này, Cố Nguyệt Hoài im lặng không đáp.
Mùa bội thu ư?
Sản lượng lương thực sau khi thu hoạch năm nay giảm tận sáu mươi phần trăm, là một năm mất mùa, người dân ăn không đủ no, đói đến xanh xao vàng vọt, không chỉ không đủ sức làm việc, mà vất vả lắm mới chờ tới ngày chuẩn bị thu hoạch mạ lúa mì thì lại xui xẻo đụng phải nạn châu chấu.
Tuy tai họa này không gây ra tình trạng cạn kiệt lương thực trầm trọng như trong “Giai đoạn ba năm khó khăn”, nhưng đủ khiến con người ta cơm không có mà ăn, tình thế này kéo dài tầm chừng hai năm thì cuộc sống của các đại đội xã viên mới dần dần tốt lên.
Sau khi thu dọn xong đồ đạc trong sân, Cố Đình Hoài và Cố Duệ Hoài bước vào nhà với cái đầu ướt nhẹp.
Cố Nguyệt Hoài đưa hai cái khăn thuê hoa mẫu đơn màu hồng cho họ.
Cố Đình Hoài nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng đều tăm tắp, tủm tỉm đáp: “Cảm ơn bé.”
“Hừ.” Cố Duệ Hoài lại chỉ cười khẩy một tiếng, sau đó nhấc chân trở về phòng, để lại một hàng dấu chân ướt nước. Anh ta không muốn nhìn thấy dáng vẻ nịnh nọt đó của Cố Nguyệt Hoài, vì anh ta cho rằng Cố Nguyệt Hoài vẫn là Cố Nguyệt Hoài khiến người khác cảm thấy chán ghét của lúc trước.