Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 507
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:40:33
Lượt xem: 81
Bạch Mân nhìn cô một cái, hít sâu một hơi: “Em nói đúng, đây đúng là một nghề làm cho người ta phải đố kỵ. Bởi vì ông nội Tạ có người quen ở bệnh viện huyện, cho nên mới đề cử chị đi làm y tá. Tuy rằng đã giúp chị thoát khỏi cuộc sống bán mặt cho đất bán lưng cho trời, nhưng cũng mang đến rất nhiều phiền toái không dứt. Không chỉ một lần cha mẹ chị đề nghị chị đề cử cho em trai em gái đến bệnh viện làm việc.”
Cố Nguyệt Hoài nheo mắt lại, nghĩ đến vẻ mặt bỗng chốc thay đổi của Bạch Mân vừa rồi thì biết cô ấy đang suy nghĩ gì.
Cô ấy cảm thấy cô muốn dựa vào thân phận bạn bè, lợi dụng cô ấy để vào bệnh viện huyện để làm việc, nên thất vọng?
Cố Nguyệt Hoài vừa suy nghĩ xong, chợt nghe Bạch Mân nói: “Nguyệt Hoài, nếu em thật sự muốn tiếp xúc với nghề bác sĩ, chị có thể đề cử em tới bệnh viện bọn chị học tập, trước tiên xem như học nghề. Sau vài năm học tập nói không chừng sẽ có cơ hội lên làm bác sĩ.”
Ánh mắt cô ấy thuần khiết, lời nói chân thành tha thiết, hiển nhiên lời này đều phát ra từ tận đáy lòng.
Cố Nguyệt Hoài như có điều suy nghĩ mà nhìn cô ấy: “Chị không đề cử cho em trai em gái đến đó sao?”
Bạch Mân cười cười, trong lời nói lộ ra một tia chán ghét: “Sao có thể không đề cử chứ?”
“Lời cha mẹ chị nói chị không dám cãi, lại không chịu nổi tính tình không chịu cố gắng của bọn họ. Đến bệnh viện không chăm chỉ học tập kiến thức cơ bản, cả ngày nói thì hay làm thì dở, kê nhầm thuốc gây ra không ít chuyện, suýt nữa hại chị cũng mất việc.”
“Nếu không phải sư phụ tội nghiệp chị, làm sao còn có cơ hội tiếp tục ở bệnh viện huyện làm y tá?”
“Sư phụ của chị chính là con gái bạn tốt của ông nội Tạ, là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện huyện, rất quan tâm đến chị.”
Nói đến vị sư phụ này, trong ánh mắt vẫn còn sợ hãi rụt rè của Bạch Mân bỗng sáng bừng.
“Bác sĩ ngoại khoa?” Cố Nguyệt Hoài chớp chớp mắt, khác nghề như cách núi, cô thật sự không rõ nghề bác sĩ này cho lắm. Ngược lại biết có phân chia khoa nội khoa ngoại, nhưng cụ thể là trị cái gì thì cũng rất mờ mịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-507.html.]
Bạch Mân im lặng, cũng không cười nhạo, giải thích: “Bác sĩ ngoại khoa chính là chẩn đoán những bệnh ngoại khoa, bác sĩ cung cấp liệu pháp phẫu thuật cho bệnh nhân, có thể chỉ định phương án phẫu thuật, thực hiện phẫu thuật.”
Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ, lại nói: “Vậy bác sĩ nội khoa thì sao? Là chữa trị cái gì?”
DTV
“Bác sĩ nội khoa là người chẩn đoán bệnh nội khoa, chủ yếu là bác sĩ cung cấp phương pháp điều trị không cần phẫu thuật, sẽ tiến hành một số phương pháp điều trị bằng thuốc hoặc phương pháp điều trị bằng dụng cụ cho bệnh nhân, chẳng hạn như truyền máu, cầm máu, truyền oxy, v.v.”
Bạch Mân nói xong, lại yên lặng nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, cân nhắc nói: “Nguyệt Hoài, bác sĩ đúng là bát cơm sắt, được người ta tôn trọng, nhưng muốn trở thành một bác sĩ rất khó, nhất định phải có kiến thức sâu sắc và toàn diện.”
“Em cần tìm hiểu sự phát triển và thay đổi của các bệnh khác nhau từ bệnh nhân, còn phải tổng kết hiệu quả điều trị cho bệnh nhân, từng bước tích lũy kinh nghiệm, quan trọng nhất là nếu em không có nền tảng, có lẽ cần phải học tập rất nhiều rất nhiều năm.”
“Bác sĩ cần có kinh nghiệm, cho dù là học nghề, cũng không thể không biết một chút gì được, vẫn phải đọc thêm nhiều sách.”
Cố Nguyệt Hoài nghe Bạch Mân nói, nghiêm túc gật đầu: “Cảm ơn, em biết rồi.”
Lời nói của Bạch Mân đều là những lời khuyên thực tế, cũng không có hoàn toàn đả kích. Nếu như cô chỉ ôm một bầu nhiệt huyết tiếp xúc với ngành này, e là sẽ dâng lên ý định muốn lùi bước, nhưng cô không có, cô là mang theo công cụ gian lận tới.
Nói thật, khả năng chữa trị của cô quá vô địch, thích hợp kiêm cả nội ngoại.
Bạch Mân nhìn Cố Nguyệt Hoài không có ý định từ bỏ, cười khổ lắc đầu, nghé con mới sinh không sợ hổ.
Cô ấy nói: “Để chị đề cử em tới bệnh viện học nghề trước, có lẽ khi em tiếp xúc sẽ thay đổi suy nghĩ.”
Cố Nguyệt Hoài thái nguyên liệu xong xuôi, ngước mắt nhìn cô ấy, khóe môi đỏ mọng hiện lên một nụ cười: “Chị đã chịu thiệt vì đề cử người ta đến bệnh viện rồi, mà không sợ em hại chị mất việc sao?”