Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 62

Cập nhật lúc: 2024-09-15 06:35:51
Lượt xem: 227

Vương Phúc và Vương Bồi Sinh nhìn nhau, hai người không nói nhiều, giúp Cố Nguyệt Hoài lấy sơn ra. Sau đó chỉ vào mấy bức tường quét vôi trắng rồi nói: “Chính là ở đây, cô tự phát huy sao?”

“Thành!” Cố Nguyệt Hoài tin chắc, cô cầm bút vẽ một đường ngang nông trên tường, sau đó bắt đầu phác họa.

Trong khi cô làm việc, thời gian vô thức trôi qua.

Buổi trưa, các thành viên đều về nghỉ ngơi nhưng Cố Nguyệt Hoài vẫn đang làm việc. Vương Bồi Sinh nhìn những đường nét mơ hồ trên tường, trong lòng chợt nhói lên, không phải là không biết cô vẽ cái gì mà là thái độ làm việc nghiêm túc của cô khiến cho ông ấy cảm thấy rất hài lòng.

Vương Bồi Sinh chắp hai tay sau lưng, lớn tiếng nói: “Tiểu Cố, cô về ăn chút gì đó đi, đừng để bản thân mệt quá.”

Cố Nguyệt Hoài đứng ở trên thang, cô quay đầu nhìn lại rồi lắc đầu cười nói: “Tôi không mệt!”

Nghe cô nói xong, Vương Bồi Sinh cũng không nói gì nữa. Ông ấy nhìn một hồi cũng không hiểu, sau đó quay người trở lại văn phòng.

Vương Phúc cầm hộp nhôm đựng mì trong tay, liếc mắt nhìn ra ngoài: “Cô ấy vẫn đang vẽ tranh à?”

Vương Bội Sinh gật đầu: “Cô bé này làm việc rất nghiêm túc, lời đồn trước kia đều không phải là sự thật.”

Vương Phúc không nói gì, ông ta không có ấn tượng tốt với gia đình Cố Nguyệt Hoài nhưng nghe nói gần đây gia đình này đã thay đổi, họ bắt đầu đi làm. Dù nói thế nào đi nữa, nếu biết lỗi mà sửa được thì là đồng chí tốt. Ông ta là bí thư chi bộ nên khó mà nói được gì.

Vương Bội Sinh lại nói: “Sau này ông không được ý kiến gì với Tiểu Cố đâu nhé, tôi cảm thấy cô bé này không tệ.”

“Tôi có thể có ý kiến gì chứ? Tôi là người luôn công bằng và vô tư với mọi người và mọi việc. Tôi đã bao giờ thiên vị ai bao giờ chưa?” Vương Phúc trợn mắt.

Sau khi vẽ xong đường nét trên tường, Cố Nguyệt Hoài nhìn từ xa rồi im lặng gật đầu.

Đối với cô, những bức vẽ trên tường này không khó. Nếu trì hoãn thêm vài ngày nữa thì có thể kiếm được thêm vài điểm công việc. Sờ cái bụng lép kẹp của mình, cô quyết định về nhà tìm thứ gì đó để lấp đầy bụng

Cô hét về phía văn phòng: “Chủ nhiệm Vương, Bí thư chi bộ, tôi về nhà ăn chút gì đó rồi sẽ quay lại!”

Giọng nói của Vương Bội Sinh lập tức vang lên: “Ây! Cô mau trở về ăn cơm đi!”

Cố Nguyệt Hoài bĩu môi nhưng khi về đến nhà, tâm trạng tốt đẹp của cô lập tức biến mất. Khi nhìn thấy Điền Tĩnh nhổ cỏ cuốc đất sau nhà, nỗi hận trong lòng cô không ngừng trào ra.

Mặc dù cô biết bản thân mình sẽ phải đối mặt với cảnh tượng này một lần nữa nhưng khi nó thực sự xuất hiện trước mặt, cô vẫn cảm thấy buồn nôn.

“Cô đang làm gì vậy!” Ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài vô cùng lạnh lùng, giọng nói như nghiến răng nghiến lợi.

Điền Tĩnh giật mình, cô ta vội vàng ngẩng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài.

Đối mặt với nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này, Điền Tĩnh vô thức chắn khoảng không gian vừa mới đào với nụ cười gượng gạo: “Ngày hôm qua, anh hai Cố đã hứa cho tôi trồng rau trên mảnh đất này.”

Cố Nguyệt Hoài cười lạnh: “Đất tự canh là phần quý giá nhất của mỗi nhà, mọi người ước gì có thể trồng lương thực ở mọi ngóc ngách. Thay vì hỏi cha tôi về đất của nhà tôi, cô lại đi hỏi Cố Duệ Hoài. Rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy?”

Điền Tĩnh cau mày: “Nhà cô không trồng trọt, thật lãng phí!”

Nghe con đĩ này nói, Cố Nguyệt Hoài thờ ơ chửi thề, không giữ chút mặt mũi nào cho Điền Tĩnh: “Nhà tôi có trồng trọt hay không liên quan quái gì đến cô? Điền Tĩnh, cô cứ lo cho đất của nhà mình trước đi.”

“Sau này cô chỉ cần đi thu phục Trần Nguyệt Thăng của cô là được, tránh xa Cố Duệ Hoài ra.”

ĐIền Tĩnh sửng sốt. Nghe thấy giọng điệu này, cô ta thật sự từ bỏ Trần Nguyệt Thăng rồi sao?

Ý nghĩ này chỉ dừng lại trong chốc lát. Nghe thấy tiếng bước chân sốt ruột, ánh mắt Điền Tĩnh lóe lên, cô ta bật khóc nói: “Nguyệt Hoài, chúng ta lớn lên cùng nhau, sao cô lại như vậy… Cô nói xem rốt cuộc tôi đã chọc giận cô chỗ nào, tôi đổi nghề có được không?”

“Cô cũng biết hoàn cảnh gia đình nhà tôi mà. Tuy mảnh đất này đối với gia đình cô không là gì cả nhưng đối với tôi lại rất quan trọng.”

“Nếu…Nếu như cô thật sự không muốn tôi trồng thì tôi sẽ không trồng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-62.html.]

Nói xong, đột nhiên Điền Tĩnh ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu khóc, giọng điệu vô cùng bi thương.

Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng nhìn hành vi của cô ta, lặng lẽ nghe tiếng gầm gừ giận dữ truyền đến từ phía sau.

“Cố Nguyệt Hoài! Là tao để Điền Tĩnh trồng trọt ở mảnh đất này! Nếu như mày có ác ý thì cứ nhằm vào tao, đừng gây phiền phức cho Điền Tĩnh!”

Cố Duệ Hoài lao tới và hất mạnh Cố Nguyệt Hoài sang một bên.

“Tiểu Tĩnh! Tiểu Tĩnh, em không sao chứ? Em đừng khóc nữa.” Cố Duệ Hoài ngồi xổm trên mặt đất. Nhìn thấy Điền Tĩnh khóc nghẹn ngào nức nở, khuôn mặt anh ta tràn ngập vẻ bối rối. Khi anh ta quay lại nhìn Cố Nguyệt Hoài, trong mắt chỉ toàn sự ghê tởm.

Anh ta cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lồng ngực, hạ giọng nói: “Nếu như chúng ta đã không sử dụng mảnh đất này, vậy để Tiểu Tĩnh sử dụng thì đã sao? Cố Nguyệt Hoài, mày lúc nào cũng hẹp hòi và ích kỷ như vậy, trông mày khó chịu c.h.ế.t đi được!”

Nghe vậy, Điền Tĩnh ngẩng đầu, hai mắt cô ta đỏ hoe như một con thỏ vô hại.

Cô ta nhẹ nhàng kéo tay áo của Cố Duệ Hoài, nhỏ giọng có chút ấm ức: “Anh hai Cố…anh anh đừng nói như vậy, đều là do em không tốt, là lỗi của em.”

Cố Duệ Hoài nhìn cô ta với vẻ thương hại, an ủi nói: “Sao có thể là lỗi của em được? Anh đã đồng ý để em trồng trọt rồi nên em cứ trồng trọt trên mảnh đất này là được. Em cứ mặc kệ nó, hiện tại không đến lượt nó đưa ra quyết định trong nhà.”

Điền Tĩnh ngước mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài, trong mắt hiện lên một tia kiêu ngạo và khiêu khích.

Cố Nguyệt Hoài chợt bật cười, cô càng cười lớn, Cố Duệ Hoài cau mày nói: “Mày cười cái gì!”

“Cười anh ngu xuẩn không nhận ra, trong nhà này không đến lượt em quyết định nhưng làm gì đến lượt anh có thể quyết định? Điền Tĩnh, nếu như cô muốn chiếm lấy mảnh đất này thì chỉ cần tôi cần sống, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra!” Giọng nói của Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng, rất có khí phách.

Cố Duệ Hoài sửng sốt, anh ta không ngờ rằng cô em gái ngốc nghếch Cố Nguyệt Hoài của mình lại có khí thế như vậy.

Sắc mặt của Điền Tĩnh hơi thay đổi, cô ta cẩn thận nhìn biểu cảm của Cố Nguyệt Hoài.

Thế nhưng ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài rất sâu, căn bản không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào bên ngoài khiến cho cô ta không thể phân biệt được cô biết dưới lòng đất có thứ gì hay là cô vô tình đụng phải hay đơn giản hơn là cô hận cô ta.

Lúc này, giọng nói của Cố Chí Phượng đột nhiên vang lên từ phía sau: “Có chuyện gì vậy? Ồn ào gì đấy?”

Cố Duệ Hoài cau mày, anh ta biết rất rõ cha mình rất chiều chuộng Cố Nguyệt Hoài, anh ta sợ lần này Điền Tĩnh phải thất vọng rồi.

Cố Đình Hoài nhìn thoáng qua cũng biết là chuyện gì xảy ra, giọng nói của anh ấy có chút lạnh lùng: “Chuyện mảnh đất này anh đã nói với bí thư chi bộ rồi, chúng ta sẽ tự trồng thêm một ít rau.”

Cố Duệ Hoài không vui hét lên: “Anh trai!”

DTV

Cố Chí Phượng liếc nhìn Cố Duệ Hoài đang ngồi xổm trên mặt đất an ủi Điền Tĩnh. Ông ấy cũng lười để ý đến đứa con trai bùn nhão không thể trát được tường của mình. Ông ấy kéo Cố Nguyệt Hoài dậy và nói: “Đi, chúng ta về nhà thôi.”

“Điền Tĩnh, cô đừng nghĩ tới mảnh đất này.” Trước khi rời đi, Cố Nguyệt Hoài vẫn không quên bày tỏ ý nghĩ của bản thân.

“Được rồi, thằng hai về nhà đi. Buổi chiều, thằng ba sẽ tới đây đào đất trồng rau.” Cố Đình Hoài nói.

Vốn dĩ lời nói của anh ấy khá là lịch sử nhưng khi rơi vào tai của Cố Duệ Hoài và Điền Tĩnh lại chẳng khác nào một cái tát vào mặt, Nhìn thấy mảnh đất bị cuốc hơn một nửa, trong mắt Điền Tĩnh tràn ngập sự tức giận và lạnh giá.

Cố Nguyệt Hoài về nhà dùng bột ngô làm mì sợi, dùng nước súp gà còn sót lại tối qua làm đồ ăn kèm.

Cả nhà chỉ ăn đơn giản súp gà và mì ngô. Sau bữa ăn, Cố Nguyệt Hoài kéo Cố Chí Phượng vào nhà và cẩn thận cảnh báo: “Cha, sau nhà chúng ta là nơi chôn cất bảo vật nên không thể để người khác trồng trọt trên đó được, miễn cho người khác phát hiện ra.”

Cố Chí Phượng nặng nề gật đầu: “Bé yên tâm, cha biết mà!”

Khi hai cha con đang nói chuyện trong phòng, đột nhiên giọng nói ngạc nhiên của Cố Tích Hoài ở bên ngoài vang lên: “Anh hai, anh lấy bao lương thực làm gì vậy?”

Đầu của Cố Chí Phượng đau nhức, dùng ngón chân cũng có thể nhận ra thằng hai lại gây rắc rối!

Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh, cô với Cố Chí Phượng vừa vén rèm đi ra ngoài thì nhìn thấy Cố Duệ Hoài cầm túi đựng ngũ cốc trong tay chuẩn bị ra ngoài. Nếu như không có Cố Tích Hoài ngăn cản thì anh ta đã chạy trốn rồi.

Loading...