Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-09-15 06:36:25
Lượt xem: 182
Cố Chí Phượng cau mày, lớn tiếng nói: “Mày bỏ ngay bao lương thực xuống cho tao!”
“Con không bỏ!” Giọng nói của Cố Duệ Hoài có chút độc ác: “Nếu như không trồng trọt trên đất thì phải trả lại lương thực đúng không? Đều là hàng xóm với nhau, chúng ta không nên khiến mọi chuyện trở nên quá cực đoan đúng không
Nghe những lời nói khốn khiếp này, Cố Chí Phượng cảm thấy choáng váng.
Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng nhìn, cô chợt cảm thấy cứ bao dung cho Cố Duệ Hoài một cách mù quáng vì tội lỗi cũng không hẳn là tốt cho anh ta. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì anh ta sẽ càng ngày càng cực đoan, cuối cùng cũng không có khả năng anh ta rời khỏi gia đình vì Điền Tĩnh.
Nghĩ vậy, Cố Nguyệt Hoài tiến lên. Cô cầm lấy túi lương thực và bình tĩnh lạnh lùng nói: “Số ngũ cốc này là chủ nhiệm Vương cho em. Nếu như anh muốn trả hộ Điền Tĩnh thì chỉ cần kiếm bằng điểm công tác của mình là được.”
Nghe vậy, Cố Duệ Hoài sửng sốt, đột nhiên mặt đỏ bừng.
Anh ta buông tay ra và quát Cố Nguyệt Hoài: “Kiếm thì kiếm! Ai thèm lương thực của mày chứ?”
Nói xong, Cố Duệ Hoài mở cửa chạy ra ngoài. Nhìn thấy bóng dáng chạy đi của anh ta, Cố Đình Hoài kêu mấy tiếng, thắc mắc: “Lại xảy ra chuyện gì vậy? Thằng hai đi đâu vậy?”
Cố Tích Hoài lắc đầu: “Anh hai muốn trả ba mươi cân lương thực cho Điền Tĩnh.”
Nghe vậy, sắc mặt của Cố Đình Hoài tối sầm.
“Mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Cố Nguyệt Hoài đặt túi lương thực xuống, cô lấy niêu đất trong phòng ra, đổ nước vào nồi đun nóng. Mỗi người bưng một bát nước ấm nóng vào bụng. Vì đã đến giờ làm việc buổi chiều nên tiết kiệm sức lực một chút.
“Nước này rất ngon.” Đây là lần đầu tiên Cố Tích Hoài uống nước này. Anh ấy cũng cảm nhận được nước có vị ngọt nhưng nghĩ đến trong nhà không có đường nên anh ấy còn tưởng đó là ảo giác. Có điều sau khi uống xong bát nước, anh ấy cảm thấy khá tỉnh táo nên quay về phòng đọc sách.
Sau khi uống nước xong, Cố Nguyệt Hoài nói: “Cha, anh trai, con về phòng nghỉ ngơi đây.”
Sau khi về đến phòng, cô đóng cửa lại và bước vào không gian Tu Di. Cô xắn tay áo lên và bắt đầu làm việc.
Vụ lúa mì thứ hai đã chín, cô thu hoạch hết và gieo hạt giống vụ thứ ba. Càng vui hơn là những quả táo đỏ trên cây táo tàu trông giống như mã não đỏ gần như phủ kín cành cây
Hương thơm của táo say đắm, những quả táo to bằng nắm tay em bé uốn cong cành cây.
Cố Nguyệt Hoài cũng không ngại bẩn, cô nhặt lấy một quả và bỏ vào miệng. Vị của chúng giòn ngọt, ngon tuyệt vời.
Cô thở dài, nhìn đống trái cây. Cô dự định buổi tối sẽ làm thêm giờ để hái, cô cũng sẽ dành thời gian đi chợ đen để bán lương thực và táo. Điều này sẽ giải quyết vấn đề nợ nần và giảm bớt một những rắc rối của gia đình.
Cố Nguyệt Hoài bận rộn một lúc, cô rời khỏi không gian Tu Di và tiếp tục lên đường tới chỗ chăn nuôi làm việc.
Những đường nét của bức tranh tường đầu tiên đã được vẽ. Ở phía xa xa là những đống lương thực đã được thu hoạch, vài người dân trong thôn đang cười toe toét ngồi bên cạnh những đống lương thực. Bọn họ có nam có nữ, có già có trẻ, mỗi người đều có khuôn mặt đầy khao khát và hy vọng vào cuộc sống.
Xa hơn nữa là những dòng sông và ruộng bậc thang xanh thẫm và tràn đầy sức sống.
Dòng sông chảy, những chiếc bè tre dài, trên đập sống viết dòng chữ “Nông nghiệp học Đại Trại”.
Buổi tối khi mặt trời lặn, Cố Nguyệt Hoài vẫn đang trong bóng tối phác thảo các chi tiết trên bức tranh tường. Các thành viên đều đặt bát xuống và đến văn phòng chăn nuôi để ghi lại điểm làm việc của mình.
Vừa bước vào, sự chú ý của đám đông đều bị những bức tranh tường khổng lồ thu hút.
“Ai vẽ bức tranh này vậy? Vẽ đẹp quá!”
“Là Cố Nguyệt Hoài! Con gái nhà họ Cố còn có năng lực như vậy sao?” Sau tiếng hô kinh ngạc này, có người nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đang cầm bút vẽ. Trần Nguyệt Thăng đứng ở phía trước, anh ta nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đang đứng dưới tường tràn ngập vẻ nghiêm túc với vẻ không thể tin nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-63.html.]
Anh ta quen biết Cố Nguyệt Hoài nhiều năm như vậy nhưng anh ta chưa bao giờ biết cô có thể vẽ mà lại còn vẽ đẹp như vậy.
Cố Chí Phượng thoát ra khỏi đám người đang vây quanh, vẫy vẫy tay với Cố Nguyệt Hoài: "Con gái! Phải chấm công rồi."
"Dạ! Con tới đây!" Cố Nguyệt Hoài đáp lại một tiếng, rửa đồ rửa bút sạch sẽ rồi cất đi, chờ đến ngày mai lại dùng đến.
Cô chạy tới bên cạnh Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài, người sau đưa một cuốn sổ cho cô, trên bìa viết ba chữ "Cố Nguyệt Hoài": "Cẩm lấy sổ công điểm, chờ lát nữa bảo nhân viên kế toán viết lên cho em."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, lật nhìn sổ công điểm trống không.
Lúc này, có người nhiều chuyện lại gần nghe ngóng: "Vẽ tranh trên tường cũng được tính công điểm à? Đội cho bao nhiêu công điểm thế?"
Cố Chí Phượng cười ha ha, cũng không giấu giếm, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo: "Đại đội nói, con gái tôi làm một ngày sẽ cộng cho hai mươi lăm công điểm!"
"Gì cơ? Hai mươi lăm công điểm cơ á???"
Như một cục đá ném vào giữa mặt hồ phẳng lặng, đám người cũng vì con số này mà trở nên xôn xao.
Trong xã viên có người ghen tị, có người thấy không phục, cũng có người ngưỡng mộ, nhưng khi nhìn thấy bức tranh ở trên tường, thì lời muốn nói cứ nghẹn ứ ở trong cổ họng, dù có thấy khó chịu như thế nào, thì đổi lại là bọn họ, bọn họ cũng không thể vẽ ra được bức tranh như thế ở trên tường.
Cố Chí Phượng nghe thấy tiếng xì xào của đám người xung quanh, cảm thấy vô cùng đắc ý.
Ban đầu ông còn lo lắng con gái béo quá không gả đi được, lúc này mọi người đều biết đến tài năng của cô, làm sao còn phải lo không có người tới tận cửa? Một ngày hai mươi lăm công điểm, như thế đã tương đương với hai người lao động khỏe mạnh rồi đó.
DTV
Cố Nguyệt Hoài mặc kệ đám người xung quanh đánh giá mình, rất nhanh sau đó, đã đến ba người trong gia đình bọn họ đi vào để chấm công.
Thật ra nhân viên kế toán chính là chủ nhiệm Vương, ông ấy là một người có học thức, kiêm nhiệm chức kế toán trong đại đội sản xuất, ông ấy mở sổ công điểm ra, ghi chép từng thứ thật cẩn thận, Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy con số hai mươi lăm công điểm trên đó, khóe môi cong lên, trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn.
Buổi tối khi trở về nhà, Cố Tích Hoài đã nấu cơm xong, là cháo gạo lứt ăn với dưa muối.
Cố Duệ Hoài đã về rồi, đang vùi mình trong phòng không biết là đang làm cái gì.
Cố Nguyệt Hoài cũng không muốn sự nhiệt tình của mình bị người ta lạnh nhạt, nên cũng không hỏi chuyện của Cố Duệ Hoài, sau khi ăn hết chén cháo gạo lứt thì nói với Cố Chí Phượng một tiếng rằng cô cảm thấy buồn ngủ nên muốn đi ngủ sớm, rồi vào phòng đóng cửa lại, vào không gian Tu Di đi hái táo.
Vừa đi vào không gian Tu Di, cô đã ngửi thấy mùi hoa vải nhàn nhạt, khi quan sát kỹ hơn, ngọn cây vải cao lớn đang bắt đầu nở chi chít những bông hoa trắng muốt, từng đóa từng đóa xen lẫn với lá xanh, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Cô nhìn lâu hơn một chút, rồi lập tức vùi đầu hùng hổ đi hái táo.
Những quả táo to đùng đỏ rực treo đầy trên ngọn cây, muốn hái xuống cũng rất tốn sức, Cố Nguyệt Hoài không dám dừng lại nghỉ ngơi, ngay sau đó đã hái đầy một sọt lớn, mấy cái sọt này là trước đó cô lấy từ quán tạp hóa, không biết có sạch sẽ hay không nhưng đựng đồ cũng rất tiện lợi.
"Cục ta cục tác... Cục ta cục tác..."
Khi chân Cố Nguyệt Hoài mềm nhũn không đứng vững nữa thì bỗng nghiên nghe thấy tiếng gà ngẩng cao cổ kêu, cô sững người, đáy mắt chợt lan tràn niềm vui mừng, lúc này cũng không để ý đến việc hái táo nữa, chạy đến đồng cỏ phía sau nhà lá nhìn thì cảm thấy vui mừng quá đỗi.
Những chú gà con ban đầu chỉ to bằng nắm tay giờ đã lớn lên gấp mất lần, không khác gì gà trưởng thành.
Mà trong đồng cỏ, có thể nhìn thấy loáng thoáng những hình bóng tròn xoe, là những quả trứng gà to chừng nắm tay.
Cố Nguyệt Hoài cẩn thận bước vào trong bụi cỏ, tìm kiếm thật cẩn thận, chỉ sợ mình sơ hở dẫm lên bảo bối làm giàu của mình, đi cả một đường, mỗi khi tìm thấy một quả trứng, sự vui mừng trong mắt cô ngày lại càng đậm thêm một chút.
Có không ít trứng gà trên đồng cỏ, hơn nữa quả nào quả nấy đều to đùng, có mấy quả vẫn đang còn ấm nóng, dường như là gà vừa mới đẻ xong.
Đồng cỏ cũng không nhỏ, Cố Nguyệt Hoài tìm kiếm một vòng, trong túi áo ít nhất cũng phải hai mươi quả trứng gà.