Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 70
Cập nhật lúc: 2024-09-15 06:40:44
Lượt xem: 214
Trước khi đi, cô đứng đợi ở nơi vừa vay tiền Hạ Lam Chương. Do tình hình trước đó rất khẩn cấp nên cô chưa thể hiện lòng biết ơn một cách tử tế. Đến khi ca mổ hoàn thành, cô mới có thời gian để nói lời cảm ơn, tốt nhất là viết thêm một cái giấy nợ nữa.
Cố Nguyệt Hoài vừa nghĩ đến đây thì quay đầu, lập tức bắt gặp một đám thanh niên đang xuống cầu thang.
Hạ Lam Chương cũng nằm trong số đó. Khí chất của anh rất đơn thuần giản dị, bộ dạng tuấn tú, không hề bị lạc lõng giữa một đám thanh niên xuất chúng. Tuy vậy, Cố Nguyệt Hoài không hề nhìn Hạ Lam Chương mà là quan sát chàng trai đang ở bên cạnh anh ấy.
Người kia có gương mặt chính trực, mày rậm mắt to, khi ngẩng mặt lên sẽ toát ra vẻ chất phác và hiền lành.
Chất phác?
Cố Nguyệt Hoài có chút buồn cười. Sau một kiếp người, không ai biết rõ cái tính khó ưa và đê hèn của gã bằng cô.
Thôi Hoà Kiệt.
“Đồng chí Cố!” Hạ Lam Chương phát hiện ra Cố Nguyệt Hoài rất nhanh. Anh đẩy Thôi Hoà Kiệt đang bá vai mình, rảo bước tiến tới trước mặt Cố Nguyệt Hoài: “Anh của cô sao rồi? Không sao chứ?”
Cố Nguyệt Hoài bừng tỉnh, không rảnh suy nghĩ quá nhiều.
Cô mỉm cười, nói với Hạ Lam Chương: “Cảm ơn đồng chí Hạ. Ca mổ của anh tôi rất thành công, sau đây chỉ cần điều dưỡng tử tế là ổn. Anh thì sao? Đến trung tâm y tế xã làm gì?”
DTV
Hạ Lam Chương nhìn ánh mắt quan tâm của Cố Nguyệt Hoài, lòng hơi ấm lên.
Anh xua tay, vừa định trả lời thì đằng sau có một giọng nói lấc cấc vang lên: “Ơ, lão Hạ, ai thế này? Sao trước kia chưa từng gặp? Cậu cũng chẳng giới thiệu người ta cho chúng tôi biết?”
“Phải đấy lão Hạ, cậu đúng là không thành thật, giấu cơ đấy.”
“Ha ha ha, có phải lão Hạ đỏ mặt rồi không?”
Vẻ mặt Hạ Lam Chương có chút mất tự nhiên, quay đầu xua đuổi đám bạn bè ồn ào kia: “Đi đi, đi qua một bên, mấy cậu ra ngoài chờ tôi.”
Thôi Hoà Kiệt nhìn Hạ Lam Chương rồi lại đưa mắt quan sát Cố Nguyệt Hoài đang đợi ở một bên. Anh mắt gã loé lên, chẳng biết đang toan tính điều gì.
Gã ngăn mọi người, nói: “Được rồi, hóng hớt sau, đi thôi.”
Khi bọn họ rời đi, Hạ Lam Chương mới bình tĩnh lại.
Anh quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, thấy cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, không hề ngại ngùng đỏ mặt vì mấy lời trêu ghẹo của đám bạn kia. Anh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không hiểu sao lại có chút hụt hẫng trong lòng.
Nghĩ tới chủ đề trước đó, Hạ Lam Chương nói: “Một người bạn bị trật eo nên phải tới viện khám, tôi tới đây đón cậu ấy.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, suy tư một chút rồi hỏi: “Đồng chí Hạ, trên người anh có bút không?”
“Bút? Có… Có.” Hạ Lam Chương gật đầu, gỡ chiếc bút máy đang cài trên túi áo, đưa cho Cố Nguyệt Hoài.
Cố Nguyệt Hoài nhận bút, lấy một chiếc khăn tay khỏi túi, đặt lên tay, dùng bút máy viết lên đó mấy dòng, sau đó đưa khăn và bút máy cho đối phương: “Giấy nợ, tôi sẽ sớm trả tiền cho anh.”
“Tôi còn có việc phải đi trước đây. Đồng chí Hạ cũng mau về đi thôi, đừng để bạn anh sốt ruột chờ đợi.”
Nói xong, Cố Nguyệt Hoài quay người rời đi ngay.
Hạ Lam Chương vươn tay định ngăn cô lại, nhưng Cố Nguyệt Hoài bỏ đi quá nhanh, nhoắng cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Anh mở khăn tay, nhìn chữ viết lưu loát trên đó, nét bút rất sắc sảo, có chút ngạc nhiên.
Nét viết bằng bút máy đẹp thế này chứng tỏ cô không phải người mù chữ thất học. Hơn nữa, chữ viết quá bắt mắt, mạnh mẽ, giàu uy lực như cây tùng. Nếu người nào không biết mà nhìn vào, họ sẽ tưởng những chữ này là do nam giới viết ra.
Bên trên viết mỗi hai câu:
Giấy vay nợ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-70.html.]
Hôm nay mượn đồng chí Hạ Lam Chương một trăm ba mươi lăm tệ. Mười ngày sau sẽ trả cả gốc lẫn lãi.
Người mượn tiền: Cố Nguyệt Hoài.
Thời gian: 23/10/1972.
Hạ Lam Chương ngắm nghía tờ giấy vay nợ, nhíu mày, một lúc lâu sau mới cười khổ, cất khăn tay vào trong túi áo.
Cố Nguyệt Hoài đứng ở một góc, nhìn Hạ Lam Chương đuổi theo mấy người Thôi Hòa Kiệt, ánh mắt lạnh lùng.
Cô cũng không biết hai người này là bạn tốt, kiếp trước Thôi Hòa Kiệt lấy thân phận hướng đạo tới đại đội sản xuất của Đại Lao Tử, bề ngoài gã là một người lương thiện, trên thực tế lại nịnh nọt, gã thường sỉ nhục những người thất thế.
Còn nữa chỉ còn hơn một tháng nữa các thanh niên trí thức sẽ quay về, cô sẽ có thể gặp được anh ấy.
Còn về phần Thôi Hòa Kiệt, Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng nhướng mắt, trong mắt phủ một tầng sương lạnh.
Cô sẽ không để người này được thuận buồm xuôi gió giống như kiếp trước.
Cố Nguyệt Hoài xoay người đi tới nhà ăn của trung tâm y tế.
Phòng ăn không lớn, những người bên trong cũng không ít, còn xếp thành một hàng dài.
Cô nhón chân nhìn lên tấm bảng đen nhỏ treo trước cửa sổ trong phòng ăn, bên trên có mấy chữ được viết bằng phấn trắng: “Bánh ngô hai xu một phần, bánh bao ba xu một phần, bánh hoa cuốn bốn xu một phần, thịt lợn thái lát sáu tệ một đĩa, thịt lợn ninh hai lần năm tệ một đĩa…”
Thế nhưng căn tin có cung cấp phiếu ăn riêng cho bác sĩ và y tá, giá cả sẽ phải chăng hơn rất nhiều.
Cố Nguyệt Hoài mượn hai khay cơm trong phòng ăn, cũng không mua món ăn ngon gì, chỉ lấy mấy chiếc bánh ngô cùng hai cái bánh hoa cuốn.
Cố Duệ Hoài được cứu về, thế nhưng trong đầu cũng chỉ nghĩ đến Điền Tĩnh, cô cũng không thể nhìn anh trai c.h.ế.t được, nhưng cũng không thể để mặc anh mình tự tìm đường chết, thế nên vẫn phải dạy dỗ một chút, khoảng thời gian này anh ta chỉ nên ăn bánh ngô thôi.
Bánh hoa cuốn sao? Đương nhiên bánh hoa cuốn sẽ để lại cho anh cả, Cố Đình Hoài.
Lúc Cố Nguyệt Hoài cầm khay cơm trở lại phòng bệnh, Cố Duệ Hoài đã tỉnh.
Anh ta nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt nhưng trên mặt vẫn là vẻ cáu kỉnh.
“Anh cả, anh đừng nói nữa, chuyện này có liên quan gì tới Điền Tĩnh đâu chứ? Cô ấy cũng không bảo em lên núi bắt thỏ, là bản thân em muốn đi! Anh có thể đừng nghe tiếng nói đã nói mưa được không? Cố Nguyệt Hoài nói có thể tin được sao?
“Cái này là do bản thân em vô ý, anh không cần phải ở đây chăm sóc em đâu, anh về đi.”
Nghe mấy lời không có lương tâm này, trong mắt Cố Đình Hoài chỉ toàn là vẻ trách móc và mệt mỏi, trước kia mặc dù tính tình của thằng hai quật cường, thế nhưng ít nhất vẫn yêu ghét rõ ràng, sao bây giờ lại giống như ma vậy, không kiên nhẫn với những người thân như bọn họ?
Điền Tĩnh có thật sự tốt như thế?
Cố Đình Hoài nhìn Cố Duệ Hoài không phân rõ tốt xấu ở trước mặt, trong lòng cảm thấy rét lạnh.
Lúc trở về Cố Nguyệt Hoài vừa khéo nghe thấy lời của Cố Duệ Hoài, cô cười lạnh một tiếng, đi tới bên cạnh giường bệnh, đặt chiếc hộp bánh ngô ở mép giường: “Điền Tĩnh, Điền Tĩnh, anh nói ba câu đều chẳng rời khỏi người này, sao không thấy cô ta chi tiền phẫu thuật cho anh vậy? Anh vì cô ta mà bị chó sói cắn đứt chân, cô ta có đến thăm anh không? Đều là anh tự mình đa tình.”
Cố Duệ Hoài nghe lời này, theo bản năng siết chặt nắm đấm, cả người cũng trở nên căng thẳng.
Anh ta thông suốt quay đầu, vốn chuẩn bị tức giận mắng chửi Cố Nguyệt Hoài, thế nhưng khi nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp đập vào mắt anh ta trước khi anh ta rơi vào hôn mê, con người hơi co rúc, cơ thể cũng co rúc lại theo.
Mấy ngày nay mỗi ngày anh ta đều đi sớm về muộn, có lúc thậm chí còn không trở về, cũng vẫn luôn không chạm mặt Cố Nguyệt Hoài.
Anh ta hoàn toàn không ngờ, Cố Nguyệt Hoài khi gầy xuống lại là một mỹ nhân xinh xắn, hơn nữa gương mặt này giống hệt như người phụ nữ trong trí nhớ của anh ta. Vào lúc này, tất cả sự cảm động trước khi anh ta hôn mê đều biến mất, thay vào đó là sự chán ghét.
Cố Duệ Hoài cũng không có triệu chứng tỉnh ngộ sau khi gặp đại nạn, trái lại còn tỏ ra lạnh như băng: “Tiều phẫu thuật, tiền phẫu thuật, mày cũng chẳng mở miệng ngậm miệng đều nhắc tới tiền sao? Mày yên tâm đi, tao sẽ trả lại tiền phẫu thuật này cho mày!”
“Khỏi lấy lòng, hoặc trộm cắp hoặc ngoại tình!”
“Cố Duệ Hoài này còn tội gì nợ ân huệ của một thứ người như mày!”