Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 73
Cập nhật lúc: 2024-09-15 10:31:06
Lượt xem: 199
Cố Nguyệt Hoài vừa rời khỏi nhà của Vương Bồi Sinh là đến chỗ chăn nuôi.
Sau khi cô vào cửa mới phát hiện hôm nay Vương Phúc không ở đây, trong phòng làm việc chỉ có một mình Vương Bồi Sinh. Trong tay ông ấy cầm bút máy biết thoăn thoắt trên sổ ghi chép. Chỉ dựa vào sự nghiêm túc này, chức cán bộ đại đội cũng không có uổng phí.
Cố Nguyệt Hoài gọi một tiếng: “Chủ nhiệm Vương!”
Vương Bồi Sinh sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, thấy tinh thần của cô cũng khá tốt, bèn đặt bút xuống cười nói: “Đã về rồi à? Anh hai của cô thế nào rồi?”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: “Không có chuyện gì nữa, cảm ơn chủ nhiệm Vương đã quan tâm. Hôm nay tôi đến đây để nói với ông một tiếng, tôi có thể nghỉ thêm hai ngày nữa không? Tôi chuẩn bị đến thành phố Chu Lan tìm thân thích trên đường đi phải mất chút thời gian.”
Vương Bồi Sinh không chần chờ, biết nhà cô vừa xảy ra chuyện, dù sao cũng muốn tìm thân thích cho chu đáo, nói: “Được, chuyện vẽ tường không vội.” Nói xong, ông ấy lại nói vòng lại: “Cô đến thành phố Chu Lan phải có thư giới thiệu đúng không?”
Cố Nguyệt Hoài cười, nịnh nọt một câu: “Chủ nhiệm Vương suy nghĩ thật chu đáo, quả nhiên là cán bộ tốt phục vụ vì nhân dân!”
Vương Bồi Sinh bật cười lắc đầu, lấy ra một tờ giấy chuyên dụng viết thư giới thiệu, là tờ còn nhỏ hơn tờ giấy khổ 16, cuống ở bên trái. Ông ấy lấy bút máy ra viết các thông tin về Cố Nguyệt Hoài xong xuôi, cuối cùng đóng con dấu chính thức của đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
Ông ấy thổi thổi mực bút máy trên giấy viết, rồi mới đưa tờ giấy cho Cố Nguyệt Hoài: “Của cô đây.”
Cố Nguyệt Hoài nhận lấy, nhìn bên trên viết rõ tên tuổi, ngày tháng, sự việc, mã số giới thiệu v.v.
Đáy mắt của cô hiện lên ý cười, nói: “Cảm ơn chủ nhiệm Vương.”
Vương Bồi Sinh xua xua tay, chỉ là việc nhỏ, có gì đáng để nói cảm ơn đâu?
Cố Nguyệt Hoài nghĩ đến chuyện phiếu lương thực, lại mặt dày nói: “Chủ nhiệm Vương, chuyện là phiếu lương thực nhà tôi không nhiều lắm, nhưng đi ra ngoài không có phiếu lương thực thì lại không được. Ông xem có thể cho tôi mượn một ít phiếu lương thực không? Tôi chắc chắn sẽ trả lại cho ông!”
Thời đại của phiếu, không phiếu, không giấy tờ thì nửa bước cũng khó đi.
Vương Bồi Sinh cười: “Tôi còn tưởng là chuyện gì chứ.”
Nói xong, ông ấy lấy ra một xấp tiền giấy từ trong túi áo, lấy phiếu lương thực đ đưa cho Cố Nguyệt Hoài: “Đây là hai cân phiếu lương thực, có đủ không?”
DTV
Cố Nguyệt Hoài vội nói: “Đủ! Đủ rồi! Cảm ơn chủ nhiệm Vương!”
Phiếu lương thực đối với người trong thôn mà nói vẫn khá là ít, bởi vì phiếu lương thực phân phối dựa theo nhân khẩu, giới tính, tuổi tác, ngành nghề, còn có phiếu lương thực toàn quốc và phiếu lương thực địa phương.
Người trong thôn tự cung tự cấp, phiếu lương thực chỉ có cuối năm khi chia lương thực mới phân phát một ít. Về phần phiếu thịt, phiếu dầu, cùng phiếu vải lại càng khan hiếm, chứ đừng nói gì đến những phiếu xa xỉ kia, toàn bộ đều dựa vào quan hệ mới có thể có được.
Cố Nguyệt Hoài nói lời tạm biệt với Vương Bồi Sinh nói lời tạm biệt rồi trở về nhà.
Cô xách giỏ lên, bên trong đựng táo đỏ và nước giếng không gian, lại nấu mấy quả trứng gà, chuẩn bị để ăn trên đường đi.
Bởi vì ngồi xe lửa cũng phải sử dụng phiếu lương thực chuyên dụng của xe lửa, nếu không thì không thể được ăn cơm xe lửa. Suốt lộ trình một đêm, nếu không chuẩn bị chút đồ ăn, cô sợ là không chịu nổi đến thành phố Chu Lan đã đói meo.
Tất cả đã sắp xếp xong, Cố Nguyệt Hoài khóa cửa, rồi đi lên trấn.
Từ huyện Thanh An đến thành phố Chu Lan chỉ có một chuyến xe lửa, chính là vào buổi tối. Đi đường không cần gấp gáp, nên cô cũng không chi tiền bắt xe bò nữa. Nghèo nhà giàu đường, trên người tổng cộng cũng chỉ có hai mươi đồng tiền và hai cân phiếu lương thực, vẫn nên dùng tiết kiệm.
Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, Cố Nguyệt Hoài mới đi tới huyện Thanh An.
Trên tay cô không có đồng hồ, cũng không biết thời gian chính xác, nên không có trở về trung tâm y tế, mà đi bộ thẳng đến trạm xe lửa.
Trạm xe lửa ở huyện Thanh An rất nhỏ, chỉ có một phòng chờ và hai sân ga.
Trạm xe lửa tấp nập người, chính giữa thì treo một cái đồng hồ cực lớn. Cố Nguyệt Hoài nhìn thoáng qua, bây giờ là hai giờ, cô nắm chặt nhẫn phỉ thúy trong túi áo, dùng sức chen vào trong đám người, xếp hàng ở phía sau để mua vé.
Hàng tuy dài, nhưng hiệu suất rất cao, không bao lâu đã đến phiên Cố Nguyệt Hoài.
Người bán vé hỏi: “Đi đâu?”
Cố Nguyệt Hoài nói: “Thành phố Chu Lan.”
Người bán vé nhanh nhẹn lấy vé từ trong hộp ở trước mặt ra, lại lấy ra con dấu đóng dấu ngày và số xe: “Hai đồng hai.”
Cố Nguyệt Hoài giao tiền, vé xe cũng tới tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-73.html.]
Vé xe kiểu bảng cứng, là tấm rất nhỏ, mặt trên đánh dấu huyện Thanh An - thành phố Chu Lan, giá vé 2. 20 đồng, ngày 24.10.1972, thời gian khởi hành 22:20, có hiệu lực trong vòng 5 ngày.
Cố Nguyệt Hoài ngẩng đầu nhìn đồng hồ lớn, thời gian còn sớm, cô cần ở trong phòng chờ đợi thêm tám tiếng.
Cô ngồi trong phòng chờ xe ăn hai cái táo một cái trứng gà, lấp đầy cái bụng đói đang kêu ục ục.
Cố Nguyệt Hoài ăn xong thì bắt đầu nhìn người đi đường qua lại trong trạm xe, có đứa nhỏ đang quậy khóc, có vợ chồng cãi vã, có hai ông bà già kết bạn dìu nhau, cũng có công nhân ăn mặc gọn gàng đi công tác.
Cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
So sánh với tất cả những người này, cô có thể có được một cơ hội làm lại, chẳng phải đã rất may mắn sao?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc trời đã rất tối.
Thời gian kiểm phiếu sắp đến, Cố Nguyệt Hoài đột nhiên nhìn thấy Cố Chí Phượng trong đám người lo lắng tìm kiếm cái gì đó!
“Cha!” Cố Nguyệt Hoài ngỡ ngàng, hô to một tiếng.
Cố Chí Phượng vừa quay đầu, nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài thì thở phào nhẹ nhõm.
Ông ấy chen qua đám người, còn chưa có đi tới trước mặt Cố Nguyệt Hoài, đã há miệng quở trách: “Sao con không về trung tâm y tế? Cha còn chưa cho con tiền và phiếu lương thực mà! Không có gì trong tay mà cũng có thể vào thành phố?”
Cố Nguyệt Hoài giật mình, nhìn Cố Chí Phượng không ngừng lẩm bẩm, lại móc ra một xấp tiền từ trong túi nhét vào trong tay cô.
Cố Chí Phượng vỗ vỗ tay Cố Nguyệt Hoài, dặn dò: “Trên người cha không có bao nhiêu tiền, đều cho con cả. Cầm lấy cất cho kỹ, đừng làm mất, ở bên ngoài cũng đừng để mình bị thua thiệt, ăn chút gì đó ngon có biết không?”
Nghe ông ấy ân cần dặn dò, vành mắt Cố Nguyệt Hoài ửng đỏ.
Cô gật đầu lia lịa, cũng không từ chối, mà cất tiền thật kỹ: “Cha mau trở về đi, đừng lo lắng, con sắp kiểm phiếu rồi, chờ trở về là chúng ta có thể trả hết nợ, sồn cuộc sống thật tốt.”
Môi Cố Chí Phượng giật giật, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng đều hóa thành thở dài.
22 giờ 20, đến giờ kiểm tra vé rồi.
Cố Nguyệt Hoài mím môi đi tới cửa soát vé, sau khi soát vé vào cửa, lúc quay đầu Cố Chí Phượng vừa phất tay với cô vừa lau nước mắt mà không để lại dấu vết, dáng vẻ rơi lệ lã lã rất giống như sắp gả con gái.
Cố Nguyệt Hoài cười, cũng phất phất tay với ông ấy, rồi xoay người bước vào trong trạm xe.
*
Lúc này phần lớn xe lửa đều là xe lửa hơi nước, đốt than để cung cấp động lực cho xe lửa. Bình thường một chuyến xe cũng phải tiêu hao hết mấy tấn than, vả lại tốc độ rất chậm, chỉ có ba mươi đến bốn mươi km.
Mặc dù huyện Thanh An là huyện trực thuộc thành phố Chu Lan, nhưng một nơi ở phía bắc, một nơi ở phía nam, cách nhau rất xa, phải ngồi xe lửa bảy tiếng mới có thể đến, thậm chí so còn xa hơn những thành phố lân cận.
Nhưng thành phố Chu Lan rất sầm uất, được xem là thành phố hạng A ở nước Z.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cô ngàn dặm xa xôi chạy đến thành phố Chu Lan, cửa hàng ký gửi cũng không phải nơi nào cũng có.
Cố Nguyệt Hoài không có mua vé giường nằm, mà mua vé ngồi, hoàn cảnh ồn ào, mùi cũng rất nồng.
Chỗ ngồi của cô ở bên cửa sổ, sau khi ngồi xuống không lâu, xe lửa đã rầm rầm chạy đi.
“Cô bé, đến thành phố Chu Lan à?” Không biết chạy được bao lâu, người phụ nữ ngồi bên cạnh Cố Nguyệt Hoài mở miệng nói chuyện với cô, dù sao lộ trình xa xôi, nếu không nói chuyện cũng nhàm chán.
Cố Nguyệt Hoài gật gật đầu.
Cô không phải là người nhiệt tình, bởi vì hoàn cảnh thảm thương, nên lại càng thêm phần cảnh giác đối với người xa lạ.
Người phụ nữ cũng không để tâm đến vẻ lạnh lùng của cô, cười nói: “Ha ha, tôi cũng đến thành phố Chu Lan, để khám bệnh.”
Cô ta là người nhiều chuyện, dọc theo đường đi cũng không nhàn rỗi, vừa hỏi Cố Nguyệt Hoài có đối tượng hay chưa, lại hỏi mấy người trong nhà cô có ai là nhân công khỏe mạnh hay không v.v. Hận không thể hỏi tận gốc rễ tổ tông mười tám đời của cô.
Nhưng sau khi Cố Nguyệt Hoài nói tổ tông của mình là địa chủ, người phụ nữ lập tức ngừng nói, dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn về phía cô.
Lỗ tai của Cố Nguyệt Hoài được yên tĩnh, dứt khoát tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.