Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 775
Cập nhật lúc: 2024-09-27 21:17:35
Lượt xem: 89
Sắc mặt cũng rất khó coi, anh ta nói: “Biên tập Cố, rốt cuộc cô có thâm thù đại hận gì với thanh niên trí thức Hoàng? Sao cô cứ khăng khăng dồn anh ta vào chỗ c.h.ế.t thế? Cô có biết bối cảnh đứng sau anh ta không? Làm lớn chuyện lên thì cô được ích lợi gì?”
Mặc dù cha của Hoàng Thịnh không bằng Tống Lâm nhưng ông ta cũng là nhân vật hết sức quan trọng ở thủ đô.
Lần này anh ta làm ra chuyện ngu xuẩn, bị bắt giam. Bọn họ tốn bao công sức để xử lý sự việc, ngày nào cũng đến bệnh viện cầu cạnh Lý Nhĩ Tân, chỉ mong đối phương sẽ bỏ qua. Từ đó, Hoàng Thịnh sẽ kiếm được đường thoát tội, chỉ phải ở tù một thời gian ngắn rồi lặng lẽ trở về thủ đô.
Ai mà ngờ, bên bọn họ chưa kịp móc nối xin xỏ thì phía Nhật Báo Nhật Chúng lại khua chiêng gõ trống, làm cho sự việc bung bét ra ngoài.
Vì bài báo đó nên cả huyện đã biết tin này, thậm chí còn bắt đầu truyền ra ngoài. Cứ như thế, dù cho Lý Nhĩ Tân có bỏ qua thì cái nhìn của dư luận của nhân dân cũng rất sắc bén, họ có thể để mặc cho Hoàng Thịnh được yên ổn ra tù hay sao?
Chuyện bung bét ra thế này mà tổ trưởng tổ truyền thông Uỷ Ban Cách Mạng như Chu Phong lại chẳng biết gì, đến lúc đọc báo mới hay tin. Đáng tiếc là quá muôn rồi, bây giờ chỉ có thể trông chờ cha Hoàng Thịnh gọi điện tới khiển tránh toà soạn báo.
Song, dù sự việc có nghiêm trọng đến đâu thì cũng phải cố cứu vãn lại. Đây là mục đích khiến họ đến đây.
Về chuyện của Hoàng Thịnh, khi đứng trước Nhật Báo Nhân Dân, một quan chức không biết rõ sự tình như Chu Phong chỉ cần tỏ thái độ nhún nhường một chút, nịnh nọt êm tai. Nếu ông ta nói đỡ cho Hoàng Thịnh thì bên trên sẽ không thể trị tội ông ta, đúng chưa nào?
Không ngờ, vừa mới bước chân tới Nhật Báo Quần Chúng, ông ta đã nghe thấy người ta hô hoán tố cáo Hoàng Thịnh là tội phạm cưỡng h.i.ế.p phụ nữ và g.i.ế.c người!
Hai chân Thôi Hoà Kiệt nhũn ra như bún, suýt thì quỳ rạp trước cổng Nhật Báo Nhân Dân.
DTV
Chó cắn áo rách! Tại sao mọi chuyện xấu lại đến ồ ạt thế này? Lúc này, thân là dẫn đường cho thanh niên trí thức, anh ta đáng lý phải dốc sức bảo vệ quyền lợi cho các thanh niên trí thức. Anh ta không khỏi oán giân Hoàng Thịnh, tên này được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, ngu hết thuốc chữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-775.html.]
Anh ta mới xuống nông thôn được bao lâu nào? Tại sao lại làm ra cả đống chuyện thối hoắc mà không biết đường tự chùi đ.í.t đi?
Cưỡng h.i.ế.p phụ nữ, g.i.ế.c người, g.i.ế.c người không thành, tất cả chỗ tội danh này đều ở trên đầu một người, hơn nữa mọi người đều biết cả rồi. Bên trên có muốn cũng không cứu nổi anh ta. Giờ thì hay rồi, nếu không xử lý Hoàng Thịnh theo đúng luật thì cơn phẫn nộ trong dư luận sẽ bị khơi dậy mất!
Không cần hỏi nhiều, kẻ khởi xướng ra toàn bộ việc này chính là Cố Nguyệt Hoài đang đứng trước mắt!
Thôi Hoà Kiệt không có mặt ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử vào cái đêm Hoàng Thịnh ra tay sát hại Lý Nhĩ Tân. Mãi đến hôm sau anh ta mới biết tin, anh ta hận không thể đánh cho Hoàng Thịnh một trận nhừ người. Một thằng ngu đầu óc bã đậu lại còn dám g.i.ế.c người, đáng đời mi bị bắt lại!
Cố Nguyệt Hoài là nhân vật đóng vai trò mắt xích trong sự việc này. Nếu không vì cô thì Hoàng Thịnh có lẽ sẽ thành công.
Cô thì hay rồi, không chỉ phá hỏng âm mưu của Hoàng Thịnh mà còn đẩy đối phương vào chỗ chết, không chừa lại chút đường sống nào.
“Dẫn đường Thôi ăn nói thú vị thật đấy. Tôi không quen không biết anh ta, tôi làm sao biết được bối cảnh kia là gì?”
“Trong chuyện này, nhà tôi là bên bị hại. Hoàng Thịnh định hại chị dâu tôi, chẳng lẽ tôi phải lấy ơn báo oán sao? Dẫn đường Thôi bợ đ.í.t kẻ quyền quý, muốn chạy theo l.i.ế.m m.ô.n.g người ta thì cứ làm. Còn tôi dĩ nhiên sẽ phải đòi công bằng cho người nhà tôi rồi.”
“Câu hỏi ngớ ngẩn của anh thật sự chẳng có nghĩa lý gì.”
Cố Nguyệt Hoài đứng trên cao nhìn xuống Thôi Hoà Kiệt và Chu Phóng như thể đang coi hai người này là hai đống rác.
Nghe những câu mắng thô tục mà bộc trực của Cố Nguyệt Hoài, sắc mặt Thôi Hoà Kiệt lúc trắng lúc đỏ, cổ họng nghẹn bứ, không biết chui vào cái lỗ nẻ nào.