Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 939
Cập nhật lúc: 2024-09-29 14:34:45
Lượt xem: 81
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, đứng lên, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía Phan Ngọc Lương đang lấy đệm chăn từ trong xe ra.
Yến Thiếu Ngu giật mình: “Có chuyện gì thế em?"
"Có gì đó không ổn, hơi thở của Điền Tĩnh không thích hợp." Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, vẻ mặt cô khó hiểu.
Năng lực chữa trị là sức mạnh tinh khiết nhất trên thế giới, giao hòa với cỏ cây, ẩn chứa một sức sống mạnh mẽ, nhưng tin tức mà cây cỏ trong sân sát vách truyền tới lại mang theo vẻ âm u lạnh lẽo, uể oải, như thể sẽ khô héo sau một giây nữa.
Phần lớn thực vật đều hướng về phía mặt trời, không nhiều âm khí, mà sự âm u lạnh lẽo này còn mang theo chút tà tính.
Yến Thiếu Ngu hơi lạnh lùng: "Không thích hợp? Có vấn đề gì sao?"
Cố Nguyệt Hoài im lặng một lát, như thể đã đưa ra quyết định nào đó, cô ngước mắt lên nhìn Yến Thiếu Ngu: "Em không thể nói chính xác được, nhưng hiển nhiên chính là phiền phức mà chúng ta đã suy đoán, hiện tại em có một ý tưởng."
Chạng vạng tối lúc, trời vẫn còn sáng.
Phan Ngọc Lương và Điền Tĩnh đến nhà bí thư chi bộ ăn cơm, lại rảnh rỗi đi dạo xung quanh để tiêu thực.
Cảnh tượng trong nhà họ Cố rất náo nhiệt đông vui, dù sao ngày mai sẽ tổ chức hôn lễ.
Tuy phần đón dâu gả cưới ở giữa đã được giản lược bớt, nhưng nơi nên náo nhiệt thì là vẫn náo nhiệt, Lăng Gia và Kỷ Vĩ Cần đều là người giỏi tạo bầu không khí, vừa ăn xong cơm tối đã lôi kéo mọi người bắt đầu sắp xếp công việc
Sự phấn khích của nhà họ Cố đã lan ra bên ngoài, thu hút sự hâm mộ của nhóm xã viên đang hóng mát bên ngoài .
"Cố Chí Phượng này đúng là tốt số, nuôi được một cô con gái có năng lực, vừa mua lương thực lại xây nhà. Cuộc sống sung túc hơn bất kỳ ai, giờ lại tìm được con rể tốt, nhìn sơ qua lễ đưa tới nhà hôm nay đúng là khiến người ta nóng mắt."
"Ha ha, có gì mà phải ghen tị? Con gái người ta xinh đẹp có bản lĩnh, chúng ta không ghen tị nổi đâu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-939.html.]
"Nói cũng đúng, nhưng mà nhà họ Cố phô trương lớn như thế, đến lúc đãi tiệc chắc chắn sẽ không chỉ có mỗi bánh ngô khoai lang, khi ấy tôi sẽ cầm mấy xu tiền mừng đến để cải thiện cơm nước, nói không chừng còn có thể tăng hai cân mỡ đấy!"
Người nọ vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều bật cười.
Phan Ngọc Lương căm ghét nhìn thoáng qua, lạnh lùng chế nhạo: "Một đám quê mùa không có kiến thức."
Điền Tĩnh lại không cười nổi, cô ta chịu khổ nhiều như vậy, sống ở một nơi xa lạ ở thủ đô, cuối cùng thậm chí còn g.i.ế.c địch một ngàn tự tổn tám trăm, chủ động liên lạc với quỷ thần bài, Cố Nguyệt Hoài thì ngược lại, may mắn hạnh phúc kết hôn.
Mặc dù có sự can thiệp của cô ta, Cố Nguyệt Hoài cũng không cưới Tống Kim An giống trong tiểu thuyết, nhưng cô ta không thể để Cố Nguyệt Hoài bình yên như thế được.
"Quỷ tử" khát m.á.u và thích g.i.ế.c chóc, cô ta dùng m.á.u của mình nuôi tiểu quỷ chính là vì có thể thao túng "Quỷ tử" tốt hơn, chờ nó g.i.ế.c c.h.ế.t cả nhà Cố Nguyệt Hoài xong, thì trong thế giới tiểu thuyết còn có ai có thể ngăn cản bước chân của cô ta nữa?
Cô ta xuyên qua cũng chỉ muốn sống thật tốt, nhưng Cố Nguyệt Hoài không cho cô ta cơ hội đó, còn muốn c.h.é.m tận g.i.ế.c tuyệt cô ta.
Sự thù hận quanh người Điền Tĩnh giống như có thể biến thành thực thể, Phan Ngọc Lương rùng mình, quay lại nhìn về phía Điền Tĩnh, không hiểu sao, một nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng, anh ta nhỏ giọng nói: "Tiểu, Tiểu Tĩnh, em bị sao vậy?"
"Em không sao, mình về thôi." Điền Tĩnh nhận thấy ánh mắt chán ghét và khinh thường của nhóm xã viên khi nhìn về phía mình, cô ta khẽ cụp mắt xuống, che khuất tàn nhẫn dưới đáy mắt, những kẻ ngoan cố không chịu thay đổi, ngu xuẩn vô tri này cũng nên chết!
DTV
Phan Ngọc Lương lúng ta lúng túng gật gật đầu, sau khi trở về nhà họ Điền thì dùng nước lạnh tắm rửa qua loa rồi đi ngủ.
Điền Tĩnh không hề nhắm mắt, khi nghe thấy tiếng ngáy nhẹ của Phan Ngọc Lương truyền đến bên tai, vẻ mặt cô ta cực kỳ chán ghét.
Một lát sau, trong sân vang lên tiếng bước chân chậm rãi nhẹ nhàng, ánh mắt Điền Tĩnh bỗng sáng lên!
Khóe môi Điền Tĩnh giật giật, cô ta đứng dậy đi ra ngoài, trong quá trình này, cô ta không có đánh thức Phan Ngọc Lương vì sợ anh ta làm hỏng việc.
Tiếng "Kẽo kẹt" vang lên,cánh cửa gỗ xập xệ được mở ra, xuyên qua bóng đêm, Điền Tĩnh thấy rõ người đang đứng ngoài sân, chính là Cố Nguyệt Hoài mà cô ta vẫn đang mong đợi, nụ cười trên mặt cô ta càng lớn hơn: "Cô đã đến."