Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 99
Cập nhật lúc: 2024-09-15 22:19:28
Lượt xem: 193
Chương 99 - Người phụ nữ kia đi
Trên đường từ chỗ chăn nuôi về nhà, Yến Thiếu Đường đã ngủ thiếp đi.
Vừa về đến nhà, Cố Nguyệt Hoài cởi áo của cô bé ra, cô ôm cô bé vào trong chăn. Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đã mệt mỏi suốt một ngày, cả hai cũng sớm rửa mặt rồi lên giường đi ngủ.
DTV
Cố Nguyệt Hoài khóa trái cửa, cô ngắm nhìn Yến Thiếu Đường đang ngủ say, sau đó mới tiến vào trong không gian Tu Di.
Ở bên trong không gian tràn ngập mùi hương của trái cây và lúa mạch, Cố Nguyệt Hoài lại tiến vào trong một vòng lao động mới. Những hạt lúa mạch đã chồng chất trong kho hàng ở nhà tranh như núi, cối xay thật sự phải đưa vào danh sách quan trọng.
Điều đáng nhắc tới chính là những cây nhân sâm đã cao bằng ngón tay.
Cố Nguyệt Hoài tiếp tục gieo hạt lúa mạch, năm mới đang tới gần, dự trữ lương thực là việc ưu tiên hàng đầu.
Sau khi dọn dẹp xong ruộng đồng ở bên trong không gian, cô đi dạo trên đồng cỏ một vòng để kiểm tra, cô nhặt được hơn một trăm quả trứng gà. Những con thỏ con vừa mới bắt được cũng có thể thấy chúng đã lớn hơn qua mắt thường, chúng đang tụ tập ở một chỗ để ăn cỏ xanh, trông khung cảnh thật hài hòa.
Cố Nguyệt Hoài đứng thẳng người lên. Sau khi lao động xong, cô ngồi ở bên cạnh cái giếng để uống nước giếng và ăn trái vải.
Sau khi uống nước giếng vào trong bụng, cô chạy vài vòng xung quanh nhà tranh nữa rồi mới rời khỏi không gian.
Cố Nguyệt Hoài nằm xuống bên cạnh Yến Thiếu Đường, cô ngắm nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô bé, đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm nay cô bé lại chủ động ôm mình và có phản ứng, liệu có phải là nước giếng ở trong không gian đã có tác dụng hay không?
Suy cho cùng, ngoại trừ cô ra, Yến Thiếu Đường là người đã uống nhiều nước giếng ở trong không gian nhất. Đây cũng là điều duy nhất thật sự có thể tạo ra được tác dụng. Nói như vậy, nếu cứ tiếp diễn như thế mãi, vậy thì tổn thương não của cô bé có thể chữa trị khỏi hay không? Cô bé có thể trở thành người bình thường hay không?
Suy nghĩ này khiến Cố Nguyệt Hoài ngừng thở, cô nhanh chóng cười khổ và loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Cô không dám đảm bảo rằng nước giếng ở trong không gian có thể chữa khỏi hoàn toàn cho Yến Thiếu Đường, cô chỉ hy vọng là nó có thể làm cho cô bé hồi như lúc đầu một chút thôi.
Cố Nguyệt Hoài mím môi, cô chỉnh góc chăn cho Yến Thiếu Đường, sau đó cô nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ăn xong điểm tâm, Cố Nguyệt Hoài lại dẫn Yến Thiếu Đường tới chỗ chăn nuôi để bắt đầu làm việc.
Cô còn bốn bức tường phải vẽ xong nữa, tổng thời gian có là nửa tháng. Tuy nhiên, những bức tranh tường mà cô hao tổn tâm tư để vẽ có thể trở thành nước cờ đầu để cô có được công việc hay không?
Vốn dĩ nói như vậy là bởi vì cô nhớ rõ là sau khi bức tranh tường của từng đại đội hoàn thành, công xã sẽ đặc biệt cử người đi tuyên truyền. Một nhóm cán bộ đoàn công xã ngồi ở trên xe tuyên truyền có lắp đặt cái loa lớn để rao bài tuyên truyền.
Sau đó, sẽ tổ chức một buổi triển lãm để tuyên truyền những bức tranh tường để khen ngợi từng đại đội nữa.
Cô đảm nhiệm công việc này, không chỉ phải làm cho tốt, mà còn phải vượt xa những đại đội khác. Bằng cách này, năng lực của cô sẽ có thể được nhiều người để mắt tới. Nói không chừng, cô còn có thể nhờ vào đó mà trở thành một đại biểu tuyên truyền điển hình. Một khi lọt vào trong mắt của một cán bộ nào đó, vậy thì sắp xếp công việc sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều.
Có điều, bắt đầu làm việc đến giữa trưa, Yến Thiếu Đường lại hơi buồn ngủ, Cố Nguyệt Hoài mới ôm cô bé về nhà.
Cô vừa mới nhét Yến Thiếu Đường vào trong chăn, chuẩn bị đi nấu trưa cho bản thân, cô trông thấy Cố Tích Hoài thở hổn hển chạy về nhà.
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày lại, cô rót một chén nước giếng ở trong không gian từ chiếc bình thủy rồi đưa cho Cố Tích Hoài, nghi ngờ hỏi: "Anh ba? Tại sao anh lại đột nhiên quay về nhà vậy? Anh hai đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Cố Duệ Hoài có Điền Tĩnh ở bên cạnh, không biết anh ta đã vui vẻ đến nhường nào. Tất nhiên là sẽ không có chuyện gì xảy ra rồi.
Cố Tích Hoài nhận lấy chén nước, uống một hơi cạn sạch, lúc này anh ấy mới thong thả bình tĩnh lại.
Anh ấy nhìn Cố Nguyệt Hoài một chút. Sau một lúc trầm mặc, anh ấy mới nói ra: "Là bà ta, người phụ nữ kia, bà ta đến trạm y tế để thăm anh hai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-99.html.]
Cố Nguyệt Hoài sửng sốt một chút, cô chợt nhíu mày. Hôm qua, cô vừa mới thăm dò được một chút chuyện liên quan tới Lâm Cẩm Thư từ trong miệng của Diêu Mỹ Lệ. Hôm nay, bà ta đã chủ động tới thăm anh ta rồi sao? Bà ta biết chuyện Cố Duệ Hoài nằm viện từ đâu ra?
Cố Tích Hoài lại nói tiếp: "Em biết người mà anh nói tới chính là ai sao?"
Cố Nguyệt Hoài cười nói: "Chẳng lẽ 'Người phụ nữ kia’ không phải là danh xưng mà anh em chúng ta ngầm hiểu với nhau hay sao?"
Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói lời nào.
Cố Nguyệt Hoài xoay người lại bận rộn nấu nướng ở trước bếp lò, thuận miệng hỏi: "Anh ba quay về nhà chỉ vì muốn đặc biệt nói chuyện này sao?"
Dường như Cố Tích Hoài hơi ngượng ngùng, anh ấy gật đầu nói: "Không có tiền và phiếu lương thực nên anh về nhà lấy một ít."
"Điền Tĩnh không phải nói hắn nuôi sống nhị ca rồi?" Cố Nguyệt Hoài nhanh chóng nấu cơm, sau đó khuấy mấy quả trứng gà, chuẩn bị nấu món trứng xào cà chua đơn giản. Yến Thiếu Đường còn nhỏ, trứng gà là loại thực phẩm dinh dưỡng phải bổ sung hằng ngày.
"Điền Tĩnh?" Cố Tích Hoài bĩu môi, xem dáng vẻ của anh ấy chính là không muốn nhắc tới người này.
"Em nấu cơm trước đi, anh đi tìm cha và anh cả." Cố Tích Hoài nói xong cũng vội vàng chạy xa.
Cố Nguyệt Hoài híp mắt lại suy tư về ý đồ của Lâm Cẩm Thư đột nhiên tới thăm anh ta. Cũng không phải cô có bất kỳ bất mãn nào với bà ta, chỉ là đời trước không có xảy ra sự kiện Cố Duệ Hoài bị sói cắn, tất nhiên cũng không có chuyện Lâm Cẩm Thư đến thăm anh ta.
Bà ta nghe được chuyện Cố Duệ Hoài đang nằm ở trung tâm y tế xã từ đâu?
Trong con ngươi của Cố Nguyệt Hoài tràn ngập sự suy tư. Một lúc lâu sau, cô mới tổng kết được thông tin xuất phát từ trên người của một người.
Nhiếp Bội Lan, cũng chính là người cô cả đã đổi tên của cô.
Cố Duệ Hoài nằm viện, cả nhà bọn họ không có nói cho bất kỳ ai biết. Từ sau khi Lâm Cẩm Thư tới thành phố, bà ta cũng đã cắt đứt liên lạc với những người quen cũ trong đại đội sản xuất Đại Lao Tử. Người có thể đề cập tới chuyện này cho bà ta biết cũng chỉ có người cô cả - Nhiếp Bội Lan này mà thôi.
Ngày đó cô đụng phải Nhiếp Bội Lan ở trung tâm y tế xã, chẳng qua thái độ của bà ta...
Cố Nguyệt Hoài thản nhiên cười một tiếng, xem ra Nhiếp Bội Lan đã cắt đứt quan hệ với cha của cô nhưng bà ta vẫn giữ liên lạc với người em dâu cũ là Lâm Cẩm Thư. Hơn nữa, bà ta xưa nay không có lợi thì không dậy sớm. Tốt xấu gì Lâm Cẩm Thư cũng gả cho bí thư công xã Hoàng Oanh, đây không phải là phạm vi ở người bình thường nữa rồi.
Bà ta không muốn dính dáng tới người em trai dân quê, mà vẫn luôn chú ý tới em dâu cũ "vợ quan” này.
Có điều, dựa trên tính tình không tốt của Cố Duệ Hoài, cho dù Lâm Cẩm Thư có tới thăm cũng không nhận được vẻ mặt tốt gì đâu.
Tất nhiên là sự việc của Lâm Cẩm Thư đặt ở trong lòng của Cố Tích Hoài cũng không có bài xích và căm ghét nhiều như biểu hiện của anh ấy. Tốc độ của anh ấy rất nhanh, chỉ chốc lát sau, anh ấy đã gọi Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài về nhà. Hai cha con cũng có cảm xúc phức tạp, đôi lông mày nhíu chặt.
Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy ba người đầy bụng tâm sự, cô vẫy tay nói: "Cha, anh cả, anh ba, ăn cơm thôi."
Cố Chí Phượng nhìn cô một cái, mặt lộ vẻ khó xử, ông ấy nói: "Bé ơi, thằng ba đã nói cho con biết rồi đúng không? Chúng ta đi... Đi một chuyến nhé?"
Trong lời nói của ông ấy có sự thăm dò, có phức tạp và cũng có cả cảm xúc mà người khác nhìn không hiểu. Nhưng chúng rơi vào trong mắt của Cố Nguyệt Hoài, cô lại không biết nên an ủi người đàn ông đã bị vợ vứt bỏ nhưng vẫn chung thủy đến thế như thế nào nữa.
Đúng vậy, cô vẫn luôn biết Cố Chí Phượng yêu Lâm Cẩm Thư, phần tình cảm từ đầu tới cuối đều chưa từng thay đổi.
Có điều, bây giờ Lâm Cẩm Thư đã gả cho người khác và đã sinh con luôn rồi. Hai người sớm đã cảnh còn người mất, nếu cứ tiếp tục hối hận và phức tạp thì còn có thể làm được gì nữa đây? Hai người cứ tiếp tục dây dưa không rõ, chẳng thà quên nhau ngay từ đầu còn hơn.
Cô không đề nghị Cố Chí Phượng đi đến trung tâm y tế xã để Lâm Cẩm Thư.
Cố Đình Hoài đột nhiên ngẩng đầu lên, anh ấy nhìn về phía Cố Chí Phượng nói: "Cha, cha cũng đừng đi, con và bé đi thôi."
Cố Nguyệt Hoài mím môi. Mặc dù Cố Đình Hoài cũng không biết về cuộc sống của Lâm Cẩm Thư sau khi rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử, nhưng hiển nhiên là anh ấy có chung suy nghĩ với cô. Cả hai không hy vọng người cha si tình của mình đắm chìm vào trong quá khứ.
Mùi thơm của món trứng xào cà chua khuếch tán ở trong không khí, đáng tiếc là người luôn luôn quan tâm đến chuyện ăn uống như Cố Chí Phượng hiện giờ lại hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống. Ông ấy cứ ngồi ở trên giường, vùi đầu đang suy nghĩ cái gì đó, một lúc lâu sau cũng không nói năng gì.