Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 146: Ly trà xanh thứ một trăm bốn mươi sáu

Cập nhật lúc: 2024-11-01 13:19:03
Lượt xem: 300

Khi cô đến tiệm cơm quốc doanh, Lưu Đông Xương vẫn không tới mở cửa, nhưng mà hôm nay Đàm Tiểu Yến lại đi làm rất sớm, hơn nữa trên người còn mặc một bộ quần áo mới.

Điều càng quỷ dị hơn chính là, nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đến, cô ta không vênh mặt hất hàm như mọi ngày, ngược lại còn bước đến chủ động chào hỏi: “Tuyết Lục, cô đến rồi à?”

Tuyết Lục?

Gọi thân thiết như vậy?

Dùng đầu ngón chân để nghĩ Đồng Tuyết Lục cũng đoán ra được cô ta lại định giờ trò gì đó.

Cô hờ hững gật đầu: “Ừ.”

Đàm Tiểu Yến không để bụng thái độ lạnh nhạt của cô, vẫn tiến đến gần, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Tuyết Lục, người đàn ông hôm qua tới đây đón cô là bạn trai cô à?”

A, hóa ra là xuân tâm nảy mầm.

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Không phải, là bạn.”

Đôi mắt húp híp của Đàm Tiểu Yến lập tức sáng lên: “Vậy anh ấy có bạn gái chưa?”

“Vẫn chưa.”

Nụ cười trên mặt Đàm Tiểu Yến càng tươi tắn hơn: “Tuyết Lục, tôi cảm thấy người bạn kia của cô rất không tồi, cô có thể giới thiệu tôi với anh ấy được không?”

Đồng Tuyết Lục quay đầu nhìn cô ta, mày đẹp nhướng lên: “Cô muốn trở thành bạn gái anh ta à?”

Đàm Tiểu Yến vặn vẹo người, có chút ngượng ngùng, xấu hổ nói: “Chán ghét, cô đừng nói trắng ra như vậy chứ!”

Đồng Tuyết Lục bị dáng vẻ kệch cỡm này của cô ta làm cay cả mắt, cô vội vàng rời mắt khỏi người cô ta: “Chuyện này chỉ sợ không được.”

Sắc mặt Đàm Tiểu Yến sa sầm xuống, trừng mắt nói: “Vì sao không được? Có phải cô cũng muốn làm bạng gái anh ấy không?”

Đồng Tuyết Lục trợn trắng mắt: “Tôi nói không được, là vì cô lớn tuổi hơn anh ta nhiều, hai người không thích hợp.”

Đàm Tiểu Yến giật mình: “Không phải chứ? Tôi thấy vẻ ngoài anh ấy cũng phải hai tư hai lăm tuổi rồi, năm nay tôi mới hai mươi tuổi, chẳng lẽ anh ấy còn chưa đến hai mươi sao?”

Đồng Tuyết Lục: “…”

Hai người này thật ra lại có điểm giống nhau, đều là vẻ ngoài già hơn tuổi thật.

Đồng Tuyết Lục liếc mắt quan sát cô ta từ trên xuống dưới, nói: “Cô mới hai mươi tuổi? Tôi còn tưởng rằng cô đã ba mươi tuổi rồi, ban nãy nghe thấy cô nói mình chưa có bạn trai, tôi còn tưởng rằng cô định làm bà cô già không muốn kết hôn cơ, không ngờ cô vẫn còn trẻ như vậy.”

“…”

Đàm Tiểu Yến tức giận đến mức lệch cả mũi, hận không thể xông lên xé nát miệng Đồng Tuyết Lục ra.

Nhưng mà vì để Đồng Tuyết Lục giới thiệu người kia cho mình, cô ta hít sâu một hơi quyết định nhịn: “Ánh mắt cô không tốt lắm, tôi vẫn chưa tròn hai mươi tuổi đâu, chắc tôi không lớn tuổi hơn anh ấy đâu nhỉ?”

Vân Chi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-146-ly-tra-xanh-thu-mot-tram-bon-muoi-sau.html.]

Đồng Tuyết Lục thở dài một hơi: “Đúng là đáng tiếc, sự thật chính là cô lớn tuổi hơn anh ta, bạn tôi năm nay mới mười lăm tuổi thôi, hơn nữa xét về bối phận, anh ta còn phải gọi tôi một tiếng cô.”

“…”

Đàm Tiểu Yến há hốc  miệng ra, vẻ mặt giống như bị sét đánh.

Người đàn ông kia nhìn qua ít nhất phải hai tư hai lăm tuổi trở lên, sao có thể mới mười lăm tuổi?

Đúng là nhìn thế nào cũng không giống!!!

Thấy cô ta sững sờ, Đồng Tuyết Lục quay người đi khóe miệng cong lên.

Lừa dối, cô là dân chuyên nghiệp rồi.

Ánh mắt Đàm Tiểu Yến thật ra không tồi, vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng Tiêu Thừa Bình, chỉ là sao Tiêu Thừa Bình có thể coi trọng cô ta?

Tuy rằng vẻ ngoài của Tiêu Thừa Bình không đẹp trai lắm, nhưng người ta là con trai của chủ nhiệm tổng cục hậu cần, bối cảnh còn lợi hại hơn nhà họ Đồng bên kia nhiều.

Người giống anh ta, chỉ sợ việc hôn nhân chính anh ta cũng không có cách nào làm chủ.

Rất nhanh Lưu Đông Xương đã đến mở cửa, Đồng Tuyết Lục không để ý tới Đàm Tiểu Yến nữa, cô vào trong quét dọn khu vực của mình.

Trong khu tập thể tổng cục hậu cần.

Tiêu Thừa Bình ngồi trên sô pha, xụ mặt: “Mẹ, mẹ muốn đi tìm dì Đồng làm gì? Tuyết Lục đã không còn là con gái nhà họ Đồng nữa rồi.”

Sắc mặt mẹ Tiêu rất khó nhìn: “Nếu con đã biết con bé không phải con gái nhà họ Đồng, vậy con nên biết thân phận hiện giờ của con bé không xứng với con, không môn đăng hộ đối với nhà chúng ta, con còn điên rồ chạy đến đưa tiền cho người ta, con muốn làm gì hả?”

Mặt Tiêu Thừa Bình đỏ lên: “Con không muốn làm gì cả! Chỉ là con thấy cô ấy đáng thương, hơn nữa, không phải con cho cô ấy tiền, mà là cho vay, hơn nữa người ta còn không nhận!”

Mẹ Tiêu hừ một tiếng, nói: “Coi như con bé còn tự hiểu lấy mình, mẹ mặc kệ con nghĩ thế nào, dù sao con cũng phải nhớ kỹ cho mẹ, con thích ai mẹ không quan tâm, nhưng Đồng Tuyết Lục thì không được!”

Tiêu Thừa Bình lập tức đứng bật dậy, không nói lời nào đã chạy ra ngoài.

Mẹ Tiêu tức giận đuổi theo: “Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt này, thái độ của con kiểu gì thế hà?”

Tiêu Thừa Bình không để ý tới bà ta, trực tiếp ra ngoài.

Mẹ Tiêu ngồi trên ghế sô pha, tức giận đến mức vỗ n.g.ự.c dậm chân.

Trước kia khi Đồng Tuyết Lục còn là con gái nhà họ Đồng, bà ta đã chướng mắt rồi, điêu ngoa tùy hứng còn chưa tính, lại còn suốt ngày theo đuổi Phương Văn Viễn của nhà họ Phương, không biết xấu hổ sao?

Người con dâu bà ta muốn phải là người đoan trang hào phóng, tính cách hiền lương thục đức.

Huống chi hiện giờ Đồng Tuyết Lục đã không phải là con gái nhà họ Đồng nữa rồi, càng không xứng đôi với nhà họ Tiêu bọn họ, dù nói thế nào bà ta cũng sẽ không để Tiêu Thừa Bình ở bên Đồng Tuyết Lục.

Càng nghĩ bà ta càng cảm thấy không thỏa đáng, bà ta gọi điện thoại đến đơn vị xin nghỉ, sau đó cũng cầm túi xách lên đi ra ngoài.

 

Loading...