Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 212: Ly trà xanh thứ hai trăm mười hai
Cập nhật lúc: 2024-11-04 14:08:15
Lượt xem: 219
Khi biết hôm đó là sinh nhật Đồng Tuyết Lục, Ôn Như Quy xấu hổ nói: “Ngại quá, tôi không biết hôm đó là sinh nhật cô, chắc chắn tôi sẽ đến.”
Sau đó dừng một chút, anh mới nói tiếp: “Có điều bên phía đồng chí Khương, tôi cũng không biết chị ấy có thể tới hay không?”
Đồng Tuyết Lục xua tay: “Không sao cả, anh chỉ cần hỏi chị ấy một tiếng, nếu chị ấy muốn tới thì tới, nếu không muốn tới cũng không cần miễn cưỡng.”
Ôn Như Quy “Ừ” một tiếng, lông mi hơi rũ xuống: “Trong ngày sinh nhật, đồng chí Đồng có đặc biệt chờ mong sẽ nhận được món quà nào không?”
Đồng Tuyết Lục đang định mở miệng, Đồng Miên Miên ở bên cạnh đã cất giọng trẻ con của mình lên cướp lời: “Chị ấy thích áo khoác quân đội.”
Lần này Ôn Như Quy lại phản ứng lại rất nhanh, anh gật đầu nói: “Được.”
Đồng Tuyết Lục vội vàng xua tay: “Đồng chí Ôn ngàn vạn lần đừng phí sức, cũng đừng tốn tiền mua đồ, chỉ cần anh đến là tốt rồi.”
Áo khoác quân đội là chuyện ngày hôm đó khi mua quần áo mới cô thuận miệng cảm thán một câu, không ngờ Đồng Miên Miên lại nhớ kỹ.
Ôn Như Quy nhìn cô một cái: “Không phí sức.”
Sau khi Ôn Như Quy đi khỏi, Đồng Tuyết Lục đóng cửa gỗ vào, lúc quay đầu lại thì nhìn thấy cô nhóc kia đang ủ rũ, dáng vẻ rất đáng thương.
Cô bước đến xoa đầu cô bé hỏi: “Miên Miên làm sao vậy? Sao lại buồn bã ỉu xìu như thế?”
Đồng Miên Miên ngẩng đầu lên, chớp mắt cẩn thận hỏi: “Chị, vừa rồi có phải Miên Miên đã nói sai rồi hay không?”
Đồng Tuyết Lục ngồi xổm xuống, thơm một cái lên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô bé, nói: “Miên Miên chưa nói sai, chị cũng không trách Miên Miên.”
Không biết có phải vì cha mẹ mất sớm hay không, cô cảm thấy ba anh em nhà họ Đồng đều mẫn cảm hơn đứa trẻ nhà khác.
Đồng Miên Miên nghe thấy thế, lúc này đôi mắt to tròn mới sáng lên, ôm lấy chị gái mình thơm lại một cái.
**
Khi Ôn Như Quy về đến nhà mình trong khu tập thể dành cho gia đình quân nhân.
Nhìn thấy anh, ông Ôn kỳ quái hỏi: “Sao cháu vẫn còn ở trong nội thành, ông tưởng cháu đã về căn cứ rồi!”
Nói hết câu, chưa đợi Ôn Như Quy trả lời, ông đã nhìn thấy túi đồ trong tay anh.
Ông Ôn nhướng mày hỏi: “Trong tay cháu đang cầm thứ gì thế? Sao ông ngửi thấy thơm vậy?”
Ôn Như Quy: “Là khoai sọ chiên đường do một người bạn làm.”
Một người bạn = Cỏ non.
Hiện giờ đối với hai chữ bạn bè ông Ôn cực kỳ mẫn cảm, vừa nghe anh nói là một người bạn ông đã nghĩ ngay đến cỏ non: “Là cỏ non làm à? Mau mang lại đây cho ông nếm thử.”
Vân Chi
Ôn Như Quy cũng biết mình không giữ nổi, nên đưa cả gói khoai sọ cho ông Ôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-212-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-muoi-hai.html.]
Ông Ôn: “Còn cái túi kia đựng thứ gì?”
“Hoa cúc phơi khô.”
Nghe thấy hoa cúc phơi khô, ông Ôn lập tức mất hứng thú.
Khi Ôn Như Quy cầm túi hoa cúc khô đang chuẩn bị lên lầu, thì nghe thấy ông Ôn nói: “Hôm nay cháu đã nói rõ với cô gái cỏ non kia chưa?”
Ôn Như Quy không hé răng.
Vừa thấy dáng vẻ này của anh, còn gì là ông Ôn không rõ đâu: “Cái thằng nhóc thối này, vừa ăn vừa gói mang về, cháu nợ cỏ non nhà người ta nhiều ân tình như vậy, còn không biết lấy thân báo đáp sao?”
“……”
Bước chân đang bước lên lầu của Ôn Như Quy cứng lại, thiếu chút nữa đã đá vào bậc thang.
Đợi sau khi Ôn Như Quy lên lầu rồi, chú Tông đem khoai sọ chiên đường kia đi chiên lại một lần, sau đó mới chuẩn bị ăn.
Ông Ôn quan tâm nói: “Tiểu Tông, bác sĩ nói cậu bị tăng đường huyết, cậu ăn một miếng là được rồi.”
Chú Tông: “...”
Tư lệnh, người bị tăng đường huyết rõ ràng là ngài mà!!!
Sau khi tắm xong nằm trên giường, hai mắt Ôn Như Quy nhìn chằm chằm lên trần nhà, không buồn ngủ chút nào.
Trong đầu anh vẫn luôn quanh quẩn lời ông nội mình nói: “Cháu thích cỏ non.”
Chữ thích ấy cứ văng vẳng trong lòng anh.
Đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Đồng Tuyết Lục hiện lên trái tim anh không khống chế được bắt đầu đập điên cuồng.
Ngày hôm sau quay lại căn cứ.
Anh vừa mới ngồi xuống, Chu Diễm đã bước tới: “Nhóc con, sao cậu lại xin nghỉ thế?”
Ôn Như Quy: “Trong nhà có chút chuyện.”
Vừa bước tới gần, Chu Diễm đã nhìn thấy hoa cúc khô anh đặt trên bàn: “Đúng lúc hai hôm nay cổ họng tôi có chút không thoải mái, cậu cho tôi chút hoa cúc khô nhé.”
Nói xong anh ta định vươn tay tự lấy, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào, hoa cúc khô đã bị Ôn Như Quy nhanh chóng giấu đi, khóa kỹ vào trong ngăn tủ.
??
Chu Diễm: “Như Quy, tôi phát hiện ra gần đây cậu vô cùng kỳ quái, suốt ngày xin nghỉ còn chưa nói, hơn nữa sao gần đây cậu lại trở nên keo kiệt như vậy?”
Không phải chỉ là một chút hoa cúc khô sao? Vậy mà còn phải khóa tận trong ngăn tủ!
Ôn Như Quy lấy ra quả Lười Ươi từ một ngăn tủ khác không có khóa, đẩy về phía đối phương, nói: “Dùng Lười Ươi hiệu quả càng tốt hơn, cậu mang về dùng đi.”