Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 213: Ly trà xanh thứ hai trăm mười ba
Cập nhật lúc: 2024-11-04 21:08:30
Lượt xem: 296
Nhận được Lười Ươi, Chu Diễm không rối rắm chuyện hoa cúc khô nữa, sau khi nói chuyện với Ôn Như Quy xong, anh ta cầm Lười Ươi lên chuẩn bị ra về.
Nhưng Ôn Như Quy lại gọi anh ta lại: “Chu Diễm, sao cậu có thể xác định được cậu thích bạn gái mình?”
Trên mặt Chu Diễm lộ ra vẻ khiếp sợ: “Như Quy, cậu hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ cậu có bạn gái rồi sao?”
Lông mi của Ôn Như Quy khẽ run lên một cái: “Không phải, tôi có một người bạn, cậu ta không biết có phải mình đã thích một cô gái hay không, cho nên tôi hỏi giúp cậu ta.”
Chu Diễm mở miệng thao thao bất tuyệt: “Vậy cậu hỏi đúng người rồi đấy! Nhưng mà sao người bạn kia của cậu lại trì độn như vậy? Có thích người ta hay không cũng không biết.”
“Thích một người chính là lúc nào cũng muốn nhìn thấy đối phương, lúc nào cũng nhớ đối phương, nhìn thấy đối phương cười, cậu sẽ vui vẻ hơn bất kỳ kẻ nào, nếu đối phương gặp khó khăn, cậu sẽ vô cùng sốt ruột, hận không thể giúp cô ấy giải quyết tất cả mọi chuyện!”
Bàn tay đang cầm ca tráng men của Ôn Như Quy khẽ run lên, thiếu chút nữa nước đã sánh ra ngoài.
Tuy rằng trên mặt anh vẫn mang dáng vẻ hờ hững như cũ, nhưng trong lòng đã sinh ra sóng to gió lớn.
Tất cả những gì Chu Diễm nói, toàn bộ đều giống trường hợp của anh.
Nói như vậy, anh thật sự đã thích đồng chí Đồng rồi!
Nhìn thấy anh sững sờ, Chu Diễm búng tay một cái trước mặt anh: “Cậu ngẩn người cái gì thế? Còn điểm nào không rõ không?”
Ôn Như Quy lấy lại tinh thần, hai tai hơi đỏ lên: “Cậu với bạn gái cậu xác định quan hệ thế nào?”
Khóe miệng Chu Diễm gần như sắp ngoác tận mang tai rồi: “Chuyện này không phải đơn giản sao, nói thẳng thôi, con gái nhà người ta luôn có chút thẹn thùng, chúng ta là đàn ông, phải dũng cảm thẳng thắn một chút!”
Chu Diễm cảm xúc dâng trào làm quân sư tình yêu một lúc, mãi cho đến khi xác định Ôn Như Quy không còn câu hỏi nào khác, anh ta mới cầm Lười Ươi lên chạy lấy người.
Vừa về đến phòng làm việc của mình, anh ta đã đụng phải Tiêu Bác Thiệm đang bước tới.
Ánh mắt Tiêu Bác Thiệm dừng trên túi Lười Ươi trong tay anh ta, ánh mắt vô thức nhíu lại.
Chu Diễm chào hỏi một tiếng “Sở trưởng Tiêu”, thấy ông ta nhìn chằm chằm vào túi Lười Ươi trong tay mình thì giải thích: “Số Lười Ươu này là sở trưởng Tiêu cho Như Quy, đúng lúc cổ họng cháu có chút khó chịu, cho nên đã xin cậu ấy một chút.”
Tiêu Bác Thiệm lấy lại tinh thần, đáp: “Lười Ươi rất tốt cho cổ họng.”
Nói xong ông ta vỗ vỗ bả vai Chu Diễm, rồi quay người đi luôn.
Mấy ngày qua lúc nào vợ ông ta cũng nhắc tới chuyện con gái và Ôn Như Quy bên tai, ông ta suy nghĩ rất lâu mới quyết định hôm nay đến đây hỏi thử một chút.
Nhưng vừa rồi nhìn thấy Lười Ươi trong tay Chu Diễm, ông ta cảm thấy không cần thiết phải hỏi nữa.
**
Hôm sau Đồng Tuyết Lục đi đăng ký dự thi chứng chỉ đầu bếp, cuộc thi sẽ diễn ra vào đầu tháng.
Hiện tại mới là giữa tháng, còn hơn nửa tháng nữa mới đến đầu tháng sau, cô nói chuyện này cho Lưu Đông Xương biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-213-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-muoi-ba.html.]
Lưu Đông Xương bảo cô phải chăm chỉ luyện tập, nhất định phải thi được chứng chỉ đầu bếp.
Tuy rằng tiệm cơm quốc doanh kiếm được nhiều hay ít tiền không có bất cứ chỉ tiêu nào, nhưng sau lần lãnh đạo đến ăn cơm mấy hôm trước, khi về bọn họ nói với các vị lãnh đạo khác một câu, đến khi mở họp thường kỳ Lưu Đông Xương còn được điểm danh khen ngợi một lần.
Còn đượ thưởng hai cái ca tráng men, điều này khiến anh ta hưng phấn không chịu nổi.
Anh ta làm giám đốc tiệm cơm quốc doanh đã năm sáu năm rồi, nhưng chưa bao giờ được khen ngợi cả, lãnh đạo càng không hề nhớ được tên của anh ta.
Nhưng hiện tại, anh ta lại được khen ngợi trước mặt hàng trăm người, không biết có bao nhiêu người đang hâm mộ anh ta đâu.
Sau khi suy xét một ngày, anh ta quyết định tặng một chiếc ca tráng men cho Đồng Tuyết Lục, cổ vũ cô sau này càng chú tâm vào việc nấu nướng hơn.
Khi đi đến cửa phòng bếp, có tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra.
Mạnh Thanh Thanh: “Tuyết Lục, cô có bạn trai chưa?”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Vẫn chưa, cô thì sao?”
Vân Chi
Mặt Mạnh Thanh Thanh hơi đỏ lên: “Tôi cũng chưa có, cô… Thích người thế nào làm bạn trai mình?”
Đồng Tuyết Lục nghĩ một chút rồi nói: “Có năng lực, có trách nhiệm, còn có vẻ ngoài đẹp trai nữa.”
Hai mắt Mạnh Thanh Thanh sáng lên: “Suy nghĩ của cô giống hệt tôi! Tôi cũng muốn tìm bạn trai là người có mặt chữ điền, có năng lực, có trách nhiệm!”
Đồng Tuyết Lục: “……”
Tôi chưa từng nói mình thích mặt chữ điền!!!
Lưu Đông Xương đứng ở cửa phòng bếp, cả người run lên.
Có năng lực, anh ta làm giám đốc tiệm cơm quốc doanh, không biết có bao nhiêu người hâm mộ anh ta đâu.
Có trách nhiệm, anh ta vẫn luôn là người vô cùng có trách nhiệm, đến bây giờ anh ta vẫn thường xuyên đưa tiền cho chị gái mình.
Mặt chữ điền, anh ta chưa gặp ai có mặt chữ điền ngay ngắn vuông vức hơn anh ta!
Lưu Đông Xương vò đầu một cái, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ cả hai người Đồng Tuyết Lục và Mạnh Thanh Thanh đều coi trọng mình sao?
Đồng Tuyết Lục và Mạnh Thanh Thanh đều xem như cô gái không tồi.
Đồng Tuyết Lục có vẻ ngoài xinh đẹp, nấu ăn ngon, có bản lĩnh. Còn Mạnh Thanh Thanh, tuy rằng vẻ ngoài kém một chút, nhưng còn đủ cha mẹ, trong nhà còn có hai anh trai, không giống Đồng Tuyết Lục cha mẹ song vong, còn có ba đứa em trai em gái cần nuôi nấng.
Nghĩ vậy, Lưu Đông Xương bắt đầu rối rắm.
Rốt cuộc anh ta nên chọn ai nhỉ?
Có đôi khi quá ưu tú cũng là một loại gánh nặng.