Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 218: Ly trà xanh thứ hai trăm mười tám

Cập nhật lúc: 2024-11-04 21:57:30
Lượt xem: 205

Câu hỏi giống y như đúc câu vừa rồi của Đồng Tuyết Lục.

Khóe miệng Phác Kiến Nghĩa hung hăng run rẩy vài cái: “……”

Chị ta cố ý, chắc chắn chị ta đang cố ý!!!

Cuối cùng Phác Kiến Nghĩa vẫn từ chối trả lời, Khương Đan Hồng cầm lấy chiếc thước gỗ hung hăng đánh tiếp vào tay Phác Kiến Nghĩa.

Khương Đan Hồng là người từng ở nông thôn làm việc nhà nông mười mấy năm, cho nên sức lực lớn hơn Đồng Tuyết Lục rất nhiều.

Sau cái đánh này, lòng bàn tay của Phác Kiến Nghĩa lập tức sưng đỏ lên.

Anh ta bắt đầu hối hận vì đã đồng ý tham gia trò chơi này rồi.

Sau đó đến lượt Ôn Như Quy.

Anh nhẹ nhàng xoay chuyển cái chai, cái chai xoay tròn một vòng, cuối cùng ngừng lại trước mặt Đồng Tuyết Lục.

Đồng Tuyết Lục chớp chớp mắt với anh: “Đồng chí Ôn, anh muốn hỏi tôi vấn đề gì?”

Nhìn thấy cô chớp mắt với mình, trong lòng Ôn Như Quy lại bắt đầu ngứa ngáy, nhưng lại không thể gãi được: “Đồng chí Đồng, cô thích ăn nhất thứ gì?”

Vân Chi

Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp mở miệng, Phác Kiến Nghĩa đã kháng nghị: “Câu hỏi này của cậu quá đơn giản rồi? Đổi một câu khác, đổi một câu khác!”

Kháng nghị không có hiệu quả.

Đồng Tuyết Lục nói: “Xương sườn, xương sườn chế biến kiểu gì tôi đều thích.”

Ôn Như Quy yên lặng ghi tạc câu trả lời này vào trong lòng.

Bầu không khí xung quanh lập tức tràn ngập màu hồng phấn mà những người khác không nhìn ra được.

Sau đó cuối cùng cũng đến lượt Phác Kiến Nghĩa.

Phác Kiến Nghĩa l.i.ế.m môi, ánh mắt đảo qua Đồng Tuyết Lục và Khương Đan Hồng, chuẩn bị thi triển thân thủ một phen.

Anh ta dùng sức quay mạnh cái chai khiến nó chuyển động điên cuồng, cuối cùng dừng lại trước mặt Đồng Tuyết Lục.

Phác Kiến Nghĩa cười khà khà: “Đồng chí Đồng, có phải chúng ta đã nói bất cứ vấn đề gì cũng có thể hỏi được đúng không?”

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đúng vậy.”

Phác Kiến Nghĩa lại nở nụ cười: “Đồng chí Đồng, cô có thích kiểu người như Ôn Như Quy không?”

Lời này vừa phát ra, phòng khách lập tức yên tĩnh vài giây.

Phác Kiến Nghĩa cho rằng chắc chắn Đồng Tuyết Lục sẽ xấu hổ không dám trả lời, đến lúc đó anh ta có thể “Trả thù” được rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-218-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-muoi-tam.html.]

Ai ngờ Đồng Tuyết Lục lại không thẹn thùng chút nào.

Cô lập tức gật đầu: “Chắc chắn rồi, đồng chí Ôn đẹp vừa đẹp trai, vừa có tấm lòng lương thiện, tri thức còn uyên bác, so với loại người thích mồm năm miệng mười xen vào chuyện người khác, còn nhanh già như đồng chí Phác, thì ưu tú hơn nhiều, tôi tin chắc rằng chỉ cần không phải người mắt mù đều sẽ thích anh ấy.”

Phác Kiến Nghĩa: “…”

Con mẹ nó, hôm nay anh ta đến đây để ăn sinh nhật hay để chịu ngược thế?

Trả lời câu hỏi thì cứ trả lời đi, sao lại nhắc đến anh ta làm gì?

Anh ta già chỗ nào?

Người mắt không mù đều sẽ thích Ôn Như Quy, chẳng lẽ người thích anh ta đều là người mắt mù sao?

Mặt Ôn Như Quy lập tức đỏ lên, khi mọi người không chú ý, khóe miệng anh khẽ cong cong.

Khương Đan Hồng không chú ý tới bong bóng màu hồng giữa Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy, chị ta nghĩ lại câu trả lời của Đồng Tuyết Lục, trong lòng cũng tán đồng.

Chị ta cũng cảm thấy Ôn Như Quy ưu tú hơn Phác Kiến Nghĩa gấp trăm lần, không là một ngàn lần, một vạn lần!

Tiếp theo không biết là do trùng hợp hay là do Phác Kiến Nghĩa quá xui xẻo, mà mười lần quay miệng cái chai dừng lại ở chỗ anh ta tận sáu lần.

Sau một buổi tối, cả hai tay anh ta đều sưng lên.

Đúng là rất xui xẻo.

Thấy trời không còn sớm nữa, bọn họ cũng đứng dậy chuẩn bị rời khỏi chỗ này.

Đồng Tuyết Lục nhanh chóng gói bánh trung thu đã làm xong cho bọn họ mang về nhà.

Rất nhanh Phác Kiến Nghĩa đã phát hiện ra có chuyện không bình thường, cả hai người Ôn Như Quy và Khương Đan Hồng đều có bốn cái, duy chỉ có anh ta là hai cái.

Phác Kiến Nghĩa phùng mang trợn má, vẻ mặt răng đau hỏi: “Đồng chí Đồng, vì sao tôi chỉ có hai cái, không phải cô cố ý trả thù tôi chứ?”

Đồng Tuyết Lục gật đầu, không thèm khách khí chút nào: “Không sai, bởi vì trước đó anh nói sai, loại người không biết tôn trọng nữ đồng chí như anh, căn bản không xứng ăn bánh trung thu! Nếu không phải nể tình anh tặng cho tôi một cái phích nước, hai cái bánh này tôi cũng không muốn tặng cho anh!”

Phác Kiến Nghĩa: “…”

Được rồi, đáng đời anh ta, sau này anh ta không bao giờ dám nói ra câu ấy nữa!

Khương Đan Hồng cảm kích nhìn Đồng Tuyết Lục một cái, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Giống như chị ta đang mỏi mệt hành tẩu một mình giữa đêm tối, đột nhiên có người nhét vào lòng chị ta một cốc nước ấm vậy.

Ôn Như Quy đứng bên cạnh nhìn Đồng Tuyết Lục không hé răng, trong mắt lại toát lên niềm kiêu hãnh.

Cô gái lương thiện như vậy, xứng đáng có được tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian.

Loading...