Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 244: Ly trà xanh thứ hai trăm bốn mươi bốn

Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:34:03
Lượt xem: 127

Hai vợ chồng kia ôm một đứa trẻ con, nhưng chạy vẫn vô cùng nhanh nhẹn, nếu như một mình Đồng Tuyết Lục đuổi theo, chắc chắn sẽ không đuổi kịp.

Nhưng có đám đàn ông từ khu thi chứng chỉ đầu bếp kia giúp lại khác, bọn họ đều là đàn ông đang ở độ tuổi tráng niên, chỉ trong chốc lát đã có người bắt được người phụ nữ chạy chậm hơn.

Người đàn ông chạy phía trước nhìn thấy người phụ nữ kia bị bắt, hai mắt không chớp một cái, vẫn tiếp tục chạy về phía trước.

Khi thấy mình sắp bị bắt lại, ánh mắt người đàn ông ấy trở nên hung ác, đột nhiên ném đứa trẻ trong tay về phía sau...

Khóe mắt Đồng Tuyết Lục như muốn nứt ra!

Nếu nói vừa rồi cô chỉ có vài phần nghi ngờ bọn họ là kẻ buôn người, thì lúc này cô đã chắc chắn trăm phần trăm.

Đám đàn ông đang đuổi theo cũng bị hành động ấy làm chấn kinh.

Chị là bọn họ còn cách người đàn ông kia một khoảng cách, vài người chạy hết tốc lực xông lên, vẫn không thể tiếp được đứa trẻ.

Vân Chi

Cậu bé bị ngã mạnh ra đất, gáy đập xuống bị rách một lỗ thủng, m.á.u tươi lập tức chảy ra, chỉ trong nháy mắt đã nhuộm đỏ cả mặt đất.

Mọi người đều sợ ngây người.

Đồng Tuyết Lục vội vàng chạy qua đó nhanh như bay, móc ra một cái khăn tay sạch sẽ bịt kín gáy cậu bé kia lại.

Sau đó ngẩng đầu kêu gọi người đi đường: “Ai có ô tô hay là xe đạp không? Mau đưa tôi đến bệnh viện gần nhất!”

Cô vừa dứt lời, một vị giám khảo đã đạp xe đến: “Mau lên xe, tôi chở cô đi.”

Đồng Tuyết Lục cũng không ngượng ngùng, lập tức bế cậu bé kia nhảy lên ghế sau: “Tôi ngồi chắc rồi, nhanh lên!”

Cô không để ý tới đôi nam nữ kia, đã xảy ra việc này, chắc chắn người có mặt ở đây sẽ không tha cho bọn họ.

Giám khảo nghe thấy cô nói thế, chân lập tức chuyển động nhanh như pháo trúc, chiếc xe đạp lao vút ra ngoài.

Đồng Tuyết Lục ôm cậu bé, rất nhanh tay và quần áo trên người đều bị m.á.u nhuộm đỏ.

Cô cúi đầu nhìn về phía cậu bé trong lòng mình, thì bất ngờ phát hiện ra đứa bé này vô cùng xinh đẹp.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại, sống mũi cao thẳng, lông mày thanh tú, chỉ là bị ngã rách cả đầu mà đứa bé này vẫn chưa tỉnh lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-244-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-bon-muoi-bon.html.]

Hai mắt cậu bé nhắm chặt, bởi vì mất m.á.u mà sắc mặt nhìn vô cùng tái nhợt.

Cũng may bệnh viện không xa, đạp xe khoảng chừng hơn mười phút là đến.

Vừa đến bệnh viện, Đồng Tuyết Lục đã nhanh chóng ôm cậu bé chạy vào trong: “Bác sĩ, y tá, có ai không mau tới đây, đứa bé này bị ngã vỡ đầu rồi!”

Rất nhanh đã có y tá chạy tới, vừa nhìn thấy trên người Đồng Tuyết Lục và cậu bé kia đầy máu, đối phương cũng khẩn trương.

Sau một trận rối ren, cậu bé được đưa đến phòng cấp cứu.

Nhân lúc cậu bé đang nằm trong phòng cấp cứu, Đồng Tuyết Lục ước đến chỗ vị giám kháo kia, nói: “Chào thầy Vương, chắc là đứa bé này gặp phải bọn buôn người rồi, bên chỗ thi lấy giấy chứng nhận chắc đã có người đến đồn công an báo án, phiền thầy Vương qua đó một chuyến, nói rõ tình hình bên này với bọn họ.”

Ông Vương không ngờ vậy mà lại là bọn buôn người, lập tức gật đầu liên tục: “Được rồi, để tôi qua đó!”

Ông Vương đi khỏi, Đồng Tuyết Lục lại nghĩ tới tình huống của cậu bé kia, vội vàng đi nói rõ ràng với y tá.

Trước đây cậu bé bị va phải cũng không tỉnh lại, sau đó bị ngã cũng không tỉnh, cô nghi ngờ cậu bé bị người ta cho uống thuốc ngủ, hoặc là thuốc mê gì đó.

Y tá nghe xong, vội vàng vào trong phòng nói với bác sĩ.

Nửa tiếng sau bác sĩ mới ra ngoài, nói với Đồng Tuyết Lục đã khâu xong miệng vết thương cho cậu bé, m.á.u cũng đã ngừng chảy, nhưn cậu bé bị chấn động não nhỏ, hiện giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Đồng Tuyết Lục vào phòng nhìn cậu bé kia một chút, cậu nhóc đang nằm trên giường bệnh, hai mắt vẫn nhắm chặt như cũ, nhin dáng vẻ nho nhỏ ấy vô cùng đáng thương.

Lúc này nhân viên công an vẫn chưa đến đây, cậu bé cũng chưa tỉnh lại, tất nhiên cô không có cách nào ra về được.

Cô đi theo y tá nộp tiền, sau đó quay lại trông nom cậu bé.

Hơn nửa tiếng sau, ông Vương dẫn công an đến đây.

Công an lấy lời khai của Đồng Tuyết Lục ở ngay bệnh viện.

Cảnh sát Trương hỏi: “Đồng chí Đồng, cô bị đôi nam nữ kia trộm tiền sao? Cụ thể là trộm bao nhiêu tiền?”

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Bọn họ không trôm tiền của tôi, lúc ấy bọn họ va phải tôi một cái, tôi nhìn thấy cánh tay cậu bé lộ ra bên ngoài, trong lòng cảm thấy có chút không thích hợp, cho nên mới ngăn bọn họ lại.”

Cảnh sát Trương nhướng mày: “Vì sao lại cảm thấy không thích hợp? Còn nữa cô không sợ mình suy đoán sai sao?”

Đồng Tuyết Lục: “Làn da của hai vợ chồng ki rất đen, hơn nữa ăn mặc rất bình thường, nếu bọn họ là người nhà quê, làn da của đứa trẻ cũng sẽ không trắng được như vậy. Đương nhiên đây chỉ là phỏng đoán của tôi lúc đó cũng có khả nang là tôi đoán sai, nhưng tôi thà đoán sai, cũng không muốn để một kẻ buôn người chạy thoát!”

Loading...