Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 267: Ly trà xanh thứ hai trăm sáu mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-06 13:14:35
Lượt xem: 186
Đồng Miên Miên suy nghĩ một chút, dùng bao cát nhẹ nhàng ném lên người cậu bé.
Tiểu Cửu há mồm kêu lên: “Ui da, em bị ném trúng rồi!”
Đồng Miên Miên cũng nín khóc bật cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ bên khóe miệng, cực kỳ đáng yêu.
Ôi, thanh mai trúc mã gì đó là đáng yêu nhất.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy có vài người trời sinh đã có EQ cao rồi, ví dụ như Tiểu Cửu, còn có vài người trời sinh đã định sẵn sẽ ế vợ rồi, ví dụ như Đồng Gia Tín.
Cô đang chuẩn bị mang đồ để vào trong phòng bếp, thì có tiếng đập cửa truyền đến từ phía sau.
“Đồng chí Đồng, cô có ở nhà không?”
Đồng Tuyết Lục nhướng mày, là giọng của cảnh sát Trương.
Cảnh sát Trương đến đây, vì vụ án đã có tiến triển sao?
Cô xoay người đi mở cửa, cửa vừa mở ra, đã nhìn thấy có bốn năm người đàn ông đang đứng bên ngoài.
Ngoại trừ cảnh sát Trương, vẻ mặt của mấy người đàn ông khác đều vô cùng kích động.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức hiểu ra.
Cảnh sát Trương cười nói: “Đồng chí Đồng, cô ở nhà thì tốt rồi!”
Đồng Tuyết Lục: “Đã tìm được người nhà Tiểu Cửu rồi sao?”
Cảnh sát Trương gật đầu: “Cha mẹ Tiểu Cửu đến đồn công an báo án, sau khi xác nhận thân phận của bọn họ, tôi dẫn bọn họ đến đây đón Tiểu Cửu.”
Anh ta vừa dứt lời, một người đàn ông khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi đã bước lên phía trước: “Đồng chí Đồng, tôi là Tô Việt Thâm, cha của Tiểu Cửu, mấy ngày nay vô cùng cảm tạ cô đã giúp đỡ chăm sóc cho Tiểu Cửu!”
Nói xong, anh ta cúi người thật sâu với Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục quan sát người đàn ông trước mắt, phải nói là người này vô cùng đẹp trai, không khoa trương chút nào, hơn nữa còn thuộc về loại đẹp chai có khí chất, rất hiếm có.
Môi mỏng, mũi cao thẳng, trên mũi còn mang theo một cặp kính gọng vàng, dưới cặp kính là đôi mắt phượng không khác Tiểu Cửu, đương nhiên so với Tiểu Cửu thì ánh mắt người trước mặt sắc bén như mắt chim ưng.
Chỉ là Tiểu Cửu từng nói người nhà cậu bé họ Cố, người đàn ông trước mặt này lại họ Tô, chẳng lẽ trong này còn có chuyện xưa gì sao.
Đồng Tuyết Lục: “Tôi có thể hỏi một chút nguyên nhân vì sao lâu như vậy rồi các anh mới đến đồn công an báo an không?”
Ngày đó nếu như Tiểu Cửu không gặp phải cô, với cách làm việc này của nhà bọn họ, chỉ sợ Tiểu Cửu đã bị bán đi nơi khác từ lâu rồi.
Tô Việt Thâm không giấu giếm, nói đơn giản nguyên nhân từ đầu đến cuối một lần.
“... Chính vì bọn họ phán đoán sai lầm, cho nên kéo dài đến khi tôi về đến Kinh Thị mới đi báo án! Xin lỗi đã mang đến phiền toái cho cô, cũng vô cùng cảm ơn tất cả những gì cô đã làm cho Tiểu Cửu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-267-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-sau-muoi-bay.html.]
Nói xong, anh ta lại lần nữa cúi người với Đồng Tuyết Lục.
Nghe anh ta nói xong, khóe miệng Đồng Tuyết Lục run rẩy một lúc.
Đầu óc đám người nhà họ Cố kia rốt cuộc cậu tạo từ gì thế không biết?
Vậy mà để hai người quen biết chơi đùa xoay vòng vòng, quan trọng nhất là hơn mười ngày rồi bọn họ vẫn chưa phản ứng lại!
Nếu như không phải Tô Việt Thâm quay về, khả năng bọn họ vẫn sẽ tiếp tục như vậy!
Nghĩ lại đúng là khiến người ta cạn lời.
Cũng may Tiểu Cửu không giống mẹ cậu bé, EQ cao như vậy chắc hẳn di truyền từ cha mình.
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục đảo qua hai người đàn ông phía sau, mặt hai người kia đỏ lên, cúi đầu xuống.
Lúc này Đồng Tuyết Lục mới mở cửa ra, mời bọn họ vào nhà.
Tô Việt Thâm nghĩ đến chuyến sắp gặp lại con trai, vẻ mặt lại lần nữa trở nên kích động.
Đoàn người đi vào trong sân, mấy đứa trẻ vẫn đang chơi ném bao cát.
Hai người đàn ông phía sau cũng nhanh chân theo vào, sau khi nhìn thấy Tiểu Cửu, bọn họ vội vàng kêu lên: “Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, đúng là cháu rồi!”
Tiểu Cửu đang trốn tránh bao cát bay đến, nghe thấy tiếng gọi thì dừng lại, sau đó cái miệng nhỏ mấp máy, chạy tới chỗ hai người đàn ông kia.
“Bác cả, bác hai!”
Vân Chi
Anh cả và anh hai nhà họ Cố đều vô cùng kích động, chạy tới nhanh như bay ôm lấy Tiểu Cửu, vuốt ve khuôn mặt, tay chân cậu bé, kiểm tra xem cậu bé có bị thương ở đâu hay không.
Miệng vết thương trên đầu Tiểu Cửu vẫn chưa khép lại hoàn toàn, nhưng đã gỡ băng gạc ra rồi.
Khi sờ thấy miệng vết thương trên đầu cậu bé, hai người đều tỏ ra vô cùng đau lòng.
Nhìn thấy Tiểu Cửu, hốc mắt Tô Việt Thâm cũng đỏ bừng lên, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Tiểu Cửu.”
Tiểu Cửu ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đối diện, trong mắt tràn đầy mê hoặc: “Bác cả, chú ấy là ai? Hính như con đã từng gặp chú ấy ở đâu rồi.”
Tô Việt Thâm vươn hai tay ra với cậu bé: “Tiểu Cửu, là cha đây, mau tới để cha ôm con một cái.”
Anh ta rời khỏi Kinh Thị khi Tiểu Cửu mới được nửa tuổi, bốn năm qua, cậu bé đã lớn như vậy rồi.
Anh cả nhà họ Cố đẩy Tiểu Cửu một cái: “Tiểu Cửu, mau qua đó đi, không phải ngày thường cháu vẫn hay xem ảnh cha mình sao? Không nhận ra à?”
Hai mắt Tiểu Cửu khẽ chớp chớp : “Chú thật sự là cha cháu sao?”
Yết hầu Tô Việt Thâm chuyển động, gật đầu thật mạnh: “Ừ, cha là cha con, bé ngoan, mau tới đây với cha nào!”