Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 282: Ly trà xanh thứ hai trăm tám mươi hai
Cập nhật lúc: 2024-11-06 20:32:38
Lượt xem: 225
Sau đó Đồng Tuyết Lục vào nhà ăn nấu cho Ôn Như Quy một bát mì trường thọ.
Đầu bếp của nhà ăn nhìn thấy cô thành thạo kéo mì sợi, thì chấn kinh ngay tại chỗ.
Bọn họ không ngờ bạn gái Ôn Như Quy xinh đẹp như vậy, còn nấu ăn rất lợi hại.
Sau khi mì được nấu chín, cả nhà ăn tràn ngập mùi hương bá đạo.
Người tới nhà ăn ăn cơm ngửi thấy mùi hương ấy, lập tức nuốt nước miếng liên tục.
“Đầu bếp, cho tôi một bát mỳ cùng loại với bát mỳ thơm ngào ngạt này.”
Đầu bếp nhà ăn: “Còn thơm ngào ngạt nữa, muốn ăn thì đầu tiên cậu phải tìm được bạng ái biết nấu ăn trước đã.”
Mọi người: “...”
Vân Chi
Vì thế rất nhanh mọi người đều biết, bạn gái của nghiên cứu viên Ôn không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, còn biết nấu ăn, đồ ăn nấu ra thơm nức mũi.
Đồng Tuyết Lục ở lại căn cứ qua giờ trưa mới quay về.
Ôn Như Quy mượn ô tô của căn cứ lái xe đưa cô về đến nội thành mới quay lại.
Khi Đồng Tuyết Lục qua thăm Ôn Như Quy, có người tới tiệm cơm tìm Đồng Tuyết Lục.
Người này không phải ai khác, chính là Phương Văn Viễn, anh trai cứt chó trong miệng Phương Tĩnh Viện.
Từ hôm nghe Phương Tĩnh Viện nói Đồng Tuyết Lục đã có bạn trai, trong lòng Phương Văn Viễn vẫn luôn rất rối rắm.
Một mặt anh ta không tin Đồng Tuyết Lục không còn yêu mình, mặt khác anh ta lại lo lắng lời Phương Tĩnh Viện nói đúng là sự thật.
Sau khi rối rắm vài ngày, anh ta quyết định đến tận nơi hỏi cho rõ.
Anh ngờ sau khi anh ta đến tiệm cơm, lại không nhìn thấy bóng dáng Đồng Tuyết Lục đâu.
Cuối cùng anh ta không thể không tìm lý do hỏi người phục vụ: “Sao đồ ăn chỗ các cô hôm nay hương vị không giống lần trước tôi ăn thế? Thay đầu bếp mới rồi à?”
Mạnh Thanh Thanh: “Người anh nói đến chính là giám đốc Đồng chỗ chúng tôi hả? Hiện giờ giám đốc Đồng của chúng tôi vẫn đang tạm thời kiêm chức đầu bếp.”
Phương Văn Viễn gật đầu: “Chắc là đồ ăn do vị giám đốc Đồng kia làm.”
Mạnh Thanh Thanh nói: “Hôm nay giám đốc Đồng xin nghỉ, hôm nay là sinh nhật bạn trai của cô ấy, cô ấy đi chúc mừng sinh nhật bạn trai mình rồi.”
Sét đánh giữa trời quang.
Ngũ lôi oanh đỉnh.
Mây đen che phủ đầy đầu.
Cả người Phương Văn Viễn ngây dại.
Đồng Tuyết Lục thật sự có bạn trai rồi?
Vậy mình phải làm sao bây giờ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-282-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-tam-muoi-hai.html.]
Ôn Như Quy đưa Đồng Tuyết Lục về nội thành mới lái xe quay về căn cứ.
Khi về đến căn cứ, trời đã tối rồi, nhưng trong lòng anh lại xán lạn như có một vầng mặt trời đáng chiếu sáng.
Anh đi hoàn thành hết công việc hôm nay chưa kịp làm xong, tăng ca đến tám chín giờ tối mới rời khỏi phòng làm việc, sau đó quay về ký túc xá, ăn hai miếng bánh trứng gà và thịt heo khô, rồi tắm rửa đi ngủ.
Ôn Như Quy nằm trên giường, nghĩ đến chuyện sảy ra ngày hôm nay, trái tim đập thình thịch.
Lần trước anh còn đang nghĩ không biết khi nào mới có thể nắm được tay cô, không ngờ hôm nay đã nắm được rồi!
Tốt quá!
Vốn dĩ Ôn Như Quy cho rằng đêm nay chắc chắn mình sẽ hưng phấn đến mức mất ngủ, ai ngờ nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Đồng Tuyết Lục, anh đã nhanh chóng ngủ quên mất.
Không biết ngủ được bao lâu, đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến từ bên ngoài.
Ôn Như Quy bò dậy ra mở cửa, nào ngờ cửa vừa mở ra, người đang đứng bên ngoài vậy mà lại là Đồng Tuyết Lục!
Anh chấn động: “Không phải em đã về nội thành rồi sao?”
Ai ngờ Đồng Tuyết Lục lại “Ai da” một tiếng, cả người ngã về phía anh.
Ôn Như Quy nhanh tay đỡ được cô, bởi vì không đứng vững, cả hai người đều ngã ra đất.
Điều kỳ quái chính là, vậy mà lại không cảm thấy chút đau đớn nào.
Nhưng ngay sau đó anh lại hít hà một hơi, Đồng Tuyết Lục dán sát vào người anh, hai tay đang đặt trên ngực.
Hai Bàn tay nhỏ bé của cô còn không ngừng tác quái, sau đó còn dùng móng tay véo anh hai cái...
Cả người anh giống như bị điện giật, không nhịn được phát ra âm thanh khiến người ta xấu hổ.
“Đồng chí Đồng, em đang làm gì thế?”
Đồng Tuyết Lục cong môi cười, nói với anh: “Sao đến bây giờ anh vẫn còn gọi em là đồng chí Đồng? Anh yêu em đang giở trò lưu manh với anh đó.”
Mặt Ôn Như Quy đỏ đến mức dường như có thể nhỏ ra máu, cánh môi bị anh cắn chặt trắng bệch ra.
Nhưng loại cảm giác xấu hổ này lại khiến ngời ta muốn ngừng cũng không ngừng được.
Khi tay cô đang duỗi về phía thắt lưng anh, thì có tiếng đóng cửa bên ngoài truyền đến.
Ôn Như Quy mở choàng mắt ra, đã tỉnh ngủ.
Sau khi tỉnh lại, anh nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Chính anh cũng không dám tin tưởng, vậy mà bản thân lại mơ một giấc mơ lưu manh như thế.
Đúng là không biết xấu hổ!
Nghĩ đến dáng vẻ trong mộng khi cô gọi mình là anh yêu, cả người Ôn Như Quy lại tê dại, như có dòng điện chạy khắp cơ thể.
Một lát sau, Ôn Như Quy nhắm mắt lại lần nữa.
Anh muốn, bị cô chơi lưu manh thêm một lần.