Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 285: Ly trà xanh thứ hai trăm tám mươi lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-07 15:22:35
Lượt xem: 236
Trở lại tiệm cơm, cô bắt đầu chế tác lẩu cay.
Hôm nay là ngày đầu tiên, côc chỉ làm số lượng nhỏ là được rồi.
Thứ nhất vì đây là món đồ ăn mới, thứ hai mọi người vẫn chưa hoàn toàn lấy lại lòng tin với tiệm cơm.
Cho nên chắc chắn người đến ăn sẽ không quá nhiều.
Đồng Tuyết Lục bảo hai người Mạnh Thanh Thanh và Quách Xuân Ngọc cùng nhau vào bếp rửa rau giúp cô, sau đó lại cùng nhau xiên rau dưa và thịt đã sơ chế xong vào que tre.
Cô chuẩn bị cả đậu hũ, các loại nấm, mộc nhĩ đen, gan heo, lòng heo.... Và các loại rau dưa khác.
Đợi mọi người xiên xong, cô còn làm thêm cá viên chiên, thịt viên...
Sau khi làm xong, Đồng Tuyết Lục bắt đầu hầm nước lẩu cay.
Bước này cô không cần người khác giúp đỡ. Thật ra kỹ thuật nấu nước lẩu không có gì đáng nói, bí quyết duy nhất chính là cách phối hợp các loại hương liệu.
Tuy rằng cô cảm thấy nhân phẩm của đám người Quách Vệ Bình không tệ lắm, nhưng không thể không đề phòng.
Vì tránh phiền toái, tạm thời cô không có ý định dạy cho bọn họ.
Phối liệu nấu nước lẩu cay rất nhiều, có vài thứ không mua được ở cung tiêu xã, cô còn phải nhờ Ngụy Quốc Chí ở cách vách giúp đỡ mua từ trước.
Ngụy Quốc Chí có bạn trước đây làm trung y, tuy rằng hiện giờ không xem bệnh giúp người, nhưng trong nhà vẫn có các loại thảo dược.
Đồng Tuyết Lục dựa vào mối quan hệ với Ngụy Quốc Chí lén lút mua được không ít nguyên liệu nấu ăn trung thảo dược từ chỗ bọn họ, ví dụ như sa nhân, vỏ quế...
Đợi mọi người ăn cơm trưa xong, Đồng Tuyết Lục bảo đám người Quách Vệ Bình giúp đỡ bê bếp lò và nồi nước dùng ra ngoài cửa tiệm.
Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, Đồng Tuyết Lục bắt đầu nấu lẩu cay.
Một nổi nước lẩu lớn đặt trên bếp lò, khi nước sôi lên mùi hương không ngừng lan ra ngoài.
Hương vị vừa bá đạo vừa câu người ấy, khiến người qua đường không nhịn được đều nuốt nước miếng.
“Tiệm cơm này đang nấu món gì vậy? Sao ngửi mùi thơm thế?”
“Anh xem đám xiên tre trên bàn kìa, sao kỳ quái thế nhỉ? Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thấy món nào ăn như vậy.”
“Tôi cũng thế, có điều dù thơm hơn nữa cũng không vào được, bớt một miếng ăn mới có thể giữ được mạng.”
Những lời nói như vậy thường xuyên bay vào trong lỗ tai mọi người
Đám người Mạnh Thanh Thanh thấy thế đều sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, hận không thể xông lên giải thích.
Sắc mặt Đồng Tuyết Lục vẫn thản nhiên như cũ, không nóng nảy.
Tình huống này là bình thường, qua vài ngày nữa thì tốt rồi.
Một lát sau có năm sáu chiếc xe đạp đồng loạt dừng lại trước cửa tiệm cơm, xuống khỏi xe đạp đều là thiếu nữ trẻ trung xinh xắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-285-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-tam-muoi-lam.html.]
Phương Tĩnh Viện dẫn đầu: “Tuyết Lục, chúng tôi đến ủng hộ cô đây!”
Nhìn thấy đám người của đoàn văn công đến, khóe miệng Đồng Tuyết Lục cong lên: “Các cậu tới đúng lúc lắm, hôm nay tôi vừa làm ra một món ăn mới, các cậu có thể thử xem.”
Từ đằng xa Phương Tĩnh Viện đã ngửi thấy mùi hương rồi, hai mắt nhỏ sáng lấp lánh chạy tới: “Món ăn mới cậu nói chính là món này à? Dùng xiên tre xiên đồ ăn?”
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Món này tên là lẩu cay, cậu nhìn xem mọi người thích ăn gì, tôi sẽ nấu cho, thêm cay hay không tùy thích.”
Mùi hương trước mặt ập vào mũi, bụng Phương Tĩnh Viện kêu ùng ục: “Tôi muốn ăn cái này, cái này, còn cả cái này nữa, tôi có thể mua mỗi loại một phần không?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đương nhiên là được, ở đây còn có cả mì sợi, nếu sợ ăn không đủ no, còn có thể gọi thêm mì sợi nấu cùng.”
Phương Tĩnh Viện gọi mỗi loại một phần, còn mua cả mì sợi: “Tôi muốn ăn cay, cho cả hành nữa.”
Sau đó những người khác cũng đến, mỗi người mua vài loại mình thích.
Ba người
Mạnh Thanh Thanh thấy thế, cười tươi không khép nổi miệng: Cuối cùng cũng có khách!
Vốn dĩ đám người trong đoàn văn công nể mặt Phương Tĩnh Viện mới đến đây ủng hộ, cũng nể tình Đồng Tuyết Lục nếm thử chút đồ ăn mới.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới món ăn tên lẩu cay này lại ngon như vậy!
Hương vị cay rát thơm nồng, nước dùng đậm đà. Bọn họ đạp xe đến đây hai tay đều lạnh cóng, ăn lẩu cay xong, đầu đổ đầy mồ hôi, cả người ấm áp.
Ngày thường muốn mua thịt ít nhất phải mua một đĩa, hai người ăn không hết, quan trọng là đắt.
Bây giờ chỉ phải bỏ ra số tiền ít hơn ngày thường, đã có thể ăn được nhiều loại thịt, và đồ ăn khác cùng một lúc.
Đúng là lãi lớn!
Có vài người gọi ít, ăn xong lại gọi thêm chút nữa.
Có người qua đường thấy người của đoàn văn công đều vào trong, còn ăn ngon miệng như thế, cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Có người do dự đã lâu muốn tới mua một phần, đáng tiếc đã bán hết.
Vốn dĩ Đồng Tuyết Lục chuẩn bị không nhiều lắm, đám người Phương Tĩnh Viện lại mua không ít, lập tức đã hết sạch.
Vừa bán hết hàng, Đồng Tuyết Lục đã bảo đám người Quách Vệ Bình dọn đồ vào nhà.
Những người trước đó đang do dự lập tức hối hận.
Phương Tĩnh Viện ăn nhiều đến mức bụng no tròn, khi đi còn chép miệng: “Mai tôi còn tới nữa, nhớ để phần cho tôi một ít đấy.”
Những người khác cũng nhanh chóng hòa theo.
Tối hôm đó, Đồng Tuyết Lục không bán lẩu cay nữa.
Vật hiếm mới quý, không mua được mới có thể khiến lòng người ngứa ngáy.