Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 290:. Ly trà xanh thứ hai trăm chín mươi
Cập nhật lúc: 2024-11-07 15:31:34
Lượt xem: 276
Đồng Tuyết Lục vội vàng xua tay: “Chiếc TV này mọi người mang về đi, quá quý trọng, chúng tôi không nhận được!”
Cha Tô: “Đồng chí Đồng, cô đừng khách sáo, so với Tiểu Cửu thứ này không đáng gì.”
Con trai thứ hai vẫn chưa kết hôn, nếu nhà bọn họ không sửa lại án xử sai, Tiểu Cửu chính là người nối dõi duy nhất của nhà họ Tô, nếu như Tiểu Cửu sảy ra chuyện gì, nhà họ Tô sẽ không còn ai nữa.
Đồng Tuyết Lục nghiêm túc nói: “Bác Tô, chiếc tivi này cháu thật sự không thể nhận được, nhà bác đã giúp cháu lên chức giám đốc tiệm cơm rồi, nếu cháu còn nhận chiếc tivi này, thì đúng là lòng tham không đáy!”
“Nói đến thì trong tình hình khi ấy, nếu đổi lại thành bất kỳ người nào khác cũng sẽ vươn tay giúp đỡ, cho nên xin mọi người mang tivi về đi.”
Gia đình có quyền thế như vậy, đương nhiên không thể để lại ấn tượng lòng tham không đáy trong lòng đối phương.
Hơn nữa, muốn tivi sau này cô cũng mua được, còn mối quan hệ, ân tình với gia đình như vậy, dù thế nào cũng không được chặt đứt.
Nhà họ Tô thấy Đồng Tuyết Lục thật sự không muốn nhận, cũng không khuyên bảo nữa, ấn tượng về cô trong lòng lại càng tốt hơn.
Người nhà họ Tô ở lại nhà họ Đồng nửa tiếng mới ra về.
Lúc bọn họ đi rồi, Đồng Tuyết Lục có chút tò mò.
Lần trước không nhìn thấy mẹ Tiểu Cửu, sao lần này đối phương cũng không đến đây nhỉ?
Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình?
Người nhà họ Tô đi rồi, lúc này Đồng Gia Tín mới tỏ vẻ tiếc nuối, nói: “Chị, vừa rồi vì sao chị lại từ chối không nhận tivi?”
Đó là tivi, tivi đó!!!
Nếu nhận lấy tivi, thì cậu chính là người đầu tiên trong trường học có tivi, chuyện này đủ để cậu khoe khoang cả năm!
Đồng Tuyết Lục liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Ánh mắt đừng thiển cẩn như vậy, nếu em muốn có tivi, sau này tự mình kiếm tiền mua, không cần chuyện gì cũng phải dựa vào người khác!”
Đồng Gia Tín bị cô nói cho ngượng ngùng, không dám mở miệng nữa.
**
Nửa đêm trời đột nhiên đổ mưa, sau khi mưa xuống trời bắt đầu lạnh.
Buổi sáng khi thức dậy, cảm giác như bên ngoài đã là giữa đông rồi, lạnh đến mức khiến hai hàm răng run lập cập.
Đồng Tuyết Lục đang định dậy nấu cơm, quay đầu lại thì cảm thấy có gì đó không ổn, mặt Đồng Miên Miên rất đỏ.
Cô vội vàng duỗi tay sờ lên đầu cô bé.
Nóng quá!
Cô bé bị sốt rồi.
Đồng Tuyết Lục nhanh chóng mặc quần áo vào, rồi đánh thức Đồng Gia Minh.
Sau đó đưa chìa khóa tiệm cơm cho cậu, bảo cậu qua mở cửa tiệm cơm giúp mình.
Nhìn thấy em gái bị sốt, Đồng Gia Minh và Đồng Gia Minh đều căng thẳng.
Đồng Gia Tín: “Chị, em không đi học nữa, em đi bệnh viện với chị!”
Đồng Tuyết Lục nghĩ một chút, gật đầu: “Được rồi, lát nữa bảo Gia Minh đến trường học xin nghỉ giúp em, chúng ta đi thôi.”
Đợi lát nữa khi đến bệnh viện, cô còn phải chạy đi chạy lại nộp tiền linh tinh, đúng là cần có người để ý Đồng Miên Miên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-290-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-chin-muoi.html.]
Sau khi mặc quần áo cho Đồng Miên Miên xong, Đồng Tuyết Lục còn lấy thêm một chiếc áo bông dày nữa, bọc cô bé lại.
Nếu Đồng Gia Tín muốn đi theo, thì đạp xe qua đó là nhanh nhất.
Nhìn thấy cô định đi xe đạp, hai mắt Đồng Gia Tín trợn trừng, hỏi: “Chị, chị biết đạp xe à?”
Đồng Tuyết Lục dõng dạc nói: “Trên đời này không có gì chị em không biết cả!”
Đồng Gia Tín: “……”
Đồng Tuyết Lục dắt xe đạp ra ngoài, đợi Đồng Gia Tín ngồi vững, cô lập tức dẫm bàn đạp đạp xe lao ra ngoài.
Trước đây cô từng luyện tập vài lần, chỉ là đám Đồng Gia Tín không nhìn thấy mà thôi.
Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong nói với cô, Đồng Miên Miên sốt cao tận 39°, nếu không nhanh chóng hạ nhiệt sẽ sốt hỏng đầu óc.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục rất áy náy, cô ngủ rất say, buổi tối rất ít khi tỉnh lại.
Đồng Miên Miên sốt cao thế này, chắc phải bắt đầu phát sốt từ nửa đêm hôm qua rồi, nhưng cô lại không phát hiện ra.
Đúng là quá sơ suất.
Bác sĩ muốn tiêm thuốc hạ sốt cho Đồng Miên Miên, cô bé sợ tới mức đôi mắt to tròn đầy nước mắt.
Đồng Tuyết Lục vội vàng an ủi: “Miên Miên ngoan, tiêm một cái thôi rất nhanh sẽ khỏe lại, Miên Miên phải kiên cường.”
Đôi mắt to tròn của cô bé nhấp nháy, lông mi còn vương nước mắt: “Chị, kiên cường là cái gì? Có thể ăn được không?”
Đồng Tuyết Lục cảm thấy cô bé vừa đáng thương lại vừa đáng yêu: “Kiên cường chính là dũng cảm, ý là không sợ tiêm.”
Đồng Miên Miên mím môi nói: “Chị, Miên Miên không kiên cường, Miên Miên sợ tiêm.”
Đồng Tuyết Lục đành phải ôm chặt cô bé, đồng ý sau khi về nhà sẽ nấu món ngon cho cô bé ăn, lúc ấy cô bé mới mở miệng nói mình có thể kiên cường một chút.
Chỉ một chút mà thôi.
Sự thật cũng đúng là chỉ một chút, bởi vì kim tiêm vừa cắm xuống, cô bé đã khóc hu hu.
Sau khi tiêm thuốc hạ sốt, còn phải ở lại bệnh viện quan sát một khoảng thời gian.
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục đi nộp tiền quay lại, nhìn thấy Đồng Gia Minh cũng qua đây.
“Chị, Miên Miên sao rồi? Con bé còn sốt không?”
Đồng Tuyết Lục: “Vừa tiêm thuốc hạ sốt xong, em đi mở cửa tiệm cơm chưa?”
Đồng Gia Minh gật đầu: “Đi rồi, nhưng mà chị, bây giờ chị là giám đốc tiệm cơm, chị không đi làm không có vấn đề gì sao?”
Đồng Tuyết Lục: “Không vấn đề gì, đợi chút nữa chị qua đó sau.”
Hai người nói xong thì cùng nhau đi về phía phòng bệnh.
Đợi bọn họ đi khỏi, một bóng người lén lúi đi ta từ chỗ ngoặt.
Chú Tông kích động đến mức mặt đỏ bừng, hóa ra cô gái cỏ non kia làm giám đốc tiệm cơm quốc doanh.
Chú Tông ra khỏi bệnh viện, chạy như điên về khu tập thể gia đình quân nhân.
Tư lệnh, có tình báo quan trọng về cỏ non!