Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 297: Ly trà xanh thứ hai trăm chín mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-07 15:35:59
Lượt xem: 197
Chung quy tiệm cơm vẫn là nơi buôn bán, sau khi ăn no, ông Ôn không thể ở lại tiệm cơm mãi được.
Vì thế ông bảo Ôn Như Quy cầm bánh táo đỏ theo, vừa lòng về nhà.
Thật ra Ôn Như Quy không muốn đi, nhưng ông Ôn tỏ vẻ cháu không đi ông cũng không đi, hơn nữa tiệm cơm đúng là không phải nơi nói chuyện, nên anh đành phải ra về.
Nghĩ đến ngày mai là có thể gặp mặt rồi, trong lòng anh không khỏi bắt đầu mong đợi.
Ông Ôn và Ôn Như Quy vừa đi khỏi, Mạnh Thanh Thanh đã chạy tới.
“Giám đốc Đồng, bạn trai cô đẹp trai quá, rất xứng đôi với cô!”
Quách Vệ Bình ở bên cạnh gật đầu như gà con mổ thóc.
Quách Xuân Ngọc cười nói: “Giám đốc Đồng là nhân tài ưu tú xuất sắc như vậy, phải ở bên người như thế, mới gọi là trời sinh một đôi!”
Mạnh Thanh Thanh nghe thấy thế, cũng gật đầu như giã tỏi.
Đúng là cô ta cũng có ý đó, chỉ là cô ta không biết nói ra lời dễ nghe giống chị Xuân Ngọc mà thôi.
Đồng Tuyết Lục nở nụ cười tủm tỉm: “Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy anh ấy rất tốt.”
Tuy rằng Ôn Như Quy không biết nói lời hoa ngôn xảo ngữ, tuy rằng quá ngây thơ dễ đỏ mặt, nhưng chính vì như vậy, cô mới cảm thấy anh rất chân thật.
Ba người nghe thấy lời này, không khỏi lại sững sờ một lát.
Trong thời buổi này khi nghe thấy người khác khen ngợi bản thân, hoặc là người thân, đều sẽ rất khiêm tốn nói “Anh ấy cũng bình thường thôi” “Thật ra anh ấy rất ngốc” hoặc là cố gắng kể ra một đống tật xấu.
Người trực tiếp thừa nhận người ta khen rất đúng giống như Đồng Tuyết Lục, thật sự là lần đầu tiên bọn họ trông thấy.
Nhưng kỳ quái chính là, bọn họ không cảm thấy cô nói như vậy là không đúng, ngược lại còn cảm thấy rất tự nhiên, rất tốt.
Vân Chi
Còn tốt như thế nào, bọn họ lại nói không nên lời.
**
Bởi vì Ôn Như Quy về, cả ngày hôm đó tâm trạng Đồng Tuyết Lục đều rất tốt.
Nhưng mà lại có người giống như phân gà vậy, cố tình chạy tới tiệm cơm khiến người ta ghê tởm.
Đến tối, tiệm cơm có vài người khách không mời mà đến, trong đó người đi đầu không phải ai khác, chính là Thái Xuân Lan.
Thái Xuân Lan vừa đến đây, đã lớn giọng đúng lý hợp tình nói: “Tuyết Lục này, chị dẫn người nhà mẹ đẻ chị đến, em sắp xếp cho chị hai bàn đi!”
Nói xong chị ta lập tức định đi vào tiệm cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-297-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-chin-muoi-bay.html.]
Người xếp hàng bên ngoài thấy thế đều bất mãn.
“Cô ta là ai thế? Sao đến đây muộn như vậy còn không chịu xếp hàng?”
“Đúng thế, làm gì có người nào như cô ta, mau quay lại xếp hàng đi!”
Thái Xuân Lan đứng chống nạnh như cái compa: “Tôi chính là chị dâu của giám đốc tiệm cơm này, tôi muốn vào ăn cơm còn phải xếp hàng sao?”
Mọi người vừa nghe thấy lời này, tiếng oán giận lập tức biến mất không ít.
Nhưng vẫn có người không phục.
“Chị dâu của giám đốc thì ghê gớm lắm sao? Chị dâu của giám đốc thì không cần xếp hàng sao?”
“Đúng thế, nếu như có thể tùy tiện xen hàng, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ tới tiệm cơm này ăn cơm nữa!”
“Tôi cũng thế!”
Thái Xuân Lan ưỡn n.g.ự.c như con gà chọi, bĩu môi nói: “Tôi quan tâm các người có tới hay không làm gì, nhưng tôi không cần xếp hàng đấy, Đồng Tuyết Lục là con gái nuôi nhà họ Đồng chúng tôi, nếu như không có nhà họ Đồng, không biết cô ta đã bị mẹ mìn bán đi đâu từ lâu rồi, bây giờ chúng tôi ăn của cô ta một bữa thì làm sao?”
Nhìn cảnh tượng này trên mặt Đồng Tuyết Lục vẫn không có biểu cảm gì.
Đợi bọn họ nói xong, cô mới lạnh lùng mở miệng: “Chị Xuân Ngọc, đuổi nhóm người này ra ngoài cho tôi, nếu bọn họ dám động tay động chân, lập tức đến đồn công an cử báo bọn họ!”
“Rất khéo vị Thái Xuân Lan này làm việc ngay tại đồn công an, làm nô bộc của nhân dân lại một lòng muốn tham ô tài sản quốc gia như sâu mọt, tôi muốn xem thử xem đồn công an sẽ xử lý sâu mọt như chị ta thế nào!”
Người xếp hàng nghe thấy lời này, sôi nổi vỗ tay.
“Giám đốc Đồng nói hay lắm!”
“Tôi biết ngay giám đốc Đồng không phải loại người công tư không phân rõ mà.”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy, giám đốc Đồng không chỉ nấu ăn ngon, còn xử sự công bằng, sau này tôi sẽ ăn cơm cố định ở nơi này!”
“Tôi cũng thế!”
Không vui vẻ giống với người xung quanh, Thái Xuân Lan tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
Chị ta xoay người, giương đôi mắt như mắt ếch xanh lên trừng Đồng Tuyết Lục: “Đồng Tuyết Lục, quả nhiên cô là loại người vong ân phụ nghĩa, nhà họ Đồng nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, cô quay về nội thành không nói với mọi người một tiếng còn chưa tính, bây giờ chẳng qua tôi chỉ tới ăn bữa cơm, cô cũng không cho, lương tâm của cô bị chó ăn mất rồi à?”
Đồng Tuyết Lục cười mỉa mai: “Nhà họ Đồng nuôi tôi nhiều năm như vậy thì liên quan cái rắm gì với chị? Chị họ Đồng à? Từ nhỏ đến lớn chị đã tốn một đồng tiền nào nuôi tôi chưa?”
“Hơn nữa, nhà họ Đồng nuôi tôi, chẳng lẽ nhà tôi không nuôi con gái nhà bọn họ sao? Mỗi nhà nuôi một người, không ai nợ ai, đừng nói cứ như nhà các người chịu thiệt vậy! Cho dù có chịu thiệt thật, cũng chưa tới phiên con dâu như chị nói ra lời này!”