Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 304: Ly trà xanh thứ ba trăm linh tư
Cập nhật lúc: 2024-11-07 17:02:47
Lượt xem: 240
Hai ngày sau, Đồng Tuyết Lục nhận được thông báo của phòng thương nghiệp, trưởng phòng Lâm bảo cô đến phòng làm việc của ông ta một chuyến.
Nhận được thông báo này Đồng Tuyết Lục hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Cô dặn dò người trong tiệm cơm một lượt, sau đó ăn mặc chải chuốt lại một phen, rồi mới đi đến phòng thương nghiệp.
Khi đến phòng thương nghiệp, thư ký Trác nói cho cô biết trưởng phòng Lâm đang qua phòng làm việc của Chủ tịch, không biết khi nào mới về.
Đồng Tuyết Lục tỏ vẻ không sao cả, sau đó lấy một túi bò viên nhỏ ra, đưa qua, nói: “Thư ký Trác đã từng ăn bò viên của tiệm cơm chúng tôi chưa? Có muốn nếm thử một miếng không?”
Nếu như ở thời hiện đại, đi gặp người khác còn mang theo bò viên, sẽ rất kỳ quái.
Nhưng ở niên đại này, đồ ăn quá quý giá, đặc biệt là đồa ưn ngon.
Vừa rồi thư ký Trác còn nhăn mặt nói chuyện với cô, lúc này ngửi thấy mùi bò viên, cuối cùng khuôn mặt không thể nhăn được nữa: “Không cần, giám đốc Đồng tự mình ăn đi.”
Đồng Tuyết Lục lấy một xiên bò viên ra, đưa cho cô ta: “Thư ký Trác đừng khách sáo với tôi, cô nếm thử giúp tôi xem hương vị thế nào, nếu có điểm chưa được cần cải tiến nhớ nói cho tôi biết nhé.”
Một xiên chỉ có hai viên, cắt thành bốn nửa, thư ký Trác nhìn chuỗi bò viên trước mặt, thật sự không có cách nào từ chối thêm lần nữa.
Cô ta nhận lấy, cắn một miếng, rồi khen không dứt miệng: “Chẳng trách nhiều người lại thích ăn lẩu cay của tiệm cơm các cô như vậy, bò viên này ăn rất ngon.”
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Cô thích nó thật sự là quá tốt rồi, à, mà trưởng phòng Lâm có nói gọi tôi đến đây làm gì không?”
Thư ký Trác ngó trái ngó phải một lượt, rồi mới hạ giọng, nói: “Lần trước sau cuộc họp thường niên, có vài giám đốc tiệm cơm tới tìm trưởng phòng Lâm, khi tôi đưa trà vào có nghe được một chút, hình như bọn họ nói muốn cô nói ra cách thức nấu lẩu cay, cho mọi người cùng nhau dùng.”
Vân Chi
Thư ký Trác nói xong, lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Lát nữa vào trong đó cô đừng nói lỡ miệng nhé, cũng đừng bảo là tôi nói cho cô biết.”
Đồng Tuyết Lục mang vẻ mặt cảm kích nhìn cô ta: “Thư ký Trác, cô cứ yên tâm, cô suy nghĩ cho tôi như vậy, sao tôi có thể bán đứng cô được? Lần sau thư ký Trác đến tiệm cơm chúng tôi, tôi sẽ làm đồ ăn ngon cho cô!”
Thư ký Trác nghe thấy lời này, trên mặt lại lộ ra nụ cười tươi tắn.
Qua khoảng mười phút, cuối cùng trưởng phòng Lâm cũng quay về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-304-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-linh-tu.html.]
Ông ta nhíu chặt mày lại, giống như đang lo lắng chuyện gì đó.
Đồng Tuyết Lục mỉm cười nghênh đón: “Chào trưởng phòng Lâm.”
Hình như lúc này trưởng phòng Lâm mới nhìn thấy cô: “Giám đốc Đồng đến rồi à? Vào đi.”
Nói xong ông ta nhanh chân bước vào phòng làm việc, thư ký Trách vội vàng đứng dậy rót hai chén nước mang vào.
Trưởng phòng Lâm ngồi xuống ghế sô pha, chỉ tay vào ghế đối diện nói: “Giám đốc Đồng ngồi đi.”
Lúc này Đồng Tuyết Lục mới ngồi xuống: “Không biết lần này trưởng phòng Lâm gọi tôi đến đây, có phải có chuyện gì hay không?”
Trưởng phòng Lâm cầm ca tráng men lên uống một ngụm nước, chậm rãi nói: “Giám đốc Đồng là người trẻ tuổi đầy hứa hẹn, tiệm cơm ở trong tay cô càng ngày càng phát triển rực rỡ.”
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Đều do trưởng phòng Lâm biết cách lãnh đạo!”
Trưởng phòng Lâm cười nói: “Gần đây tôi đi họp, các lãnh đạo bên trên đã phê bình phòng thương nghiệp chúng ta rất nhiều, nói phòng thương nghiệp chúng ta mười năm như một, thành tích chưa bao giờ tiến bộ, bị mắng nhiều đến mức mặt già của tôi cũng đỏ lên vì xấu hổ.”
“Lúc ấy tôi lập tức nhớ tới tình hình kinh doanh của tiệm cơm giám đốc Đồng quản lý, chỉ mới nửa tháng đã kinh doanh rực rỡ như thế rồi, cô nói xem nếu để tất cả tiệm cơm quốc doanh trong Kinh Thị đều bán lẩu cay, vậy thì chẳng phải không còn sợ phòng thương nghiệp không có thành tích sao?”
Tới rồi, kẻ muốn đoạt công thức lẩu cay tới rồi.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục âm thầm phỉ nhổ một tiếng, trên mặt lại tỏ ra khiếp sợ: “Ý của trưởng phòng Lâm là muốn mua gia vị nấu lẩu cay từ tiệm cơm chúng tôi sao? Việc này cũng không phải không thể, chỉ là làm vậy sẽ tăng thêm khối lượng công việc của chúng tôi.”
“Đương nhiên tôi sẵn lòng cống hiến tất cả thời gian và tinh lực của mình cho sự nghiệp xây dựng đất nước, chỉ là hiện giờ ngoài đảm nhiệm chức vụ giám đốc tiệm cơm quốc doanh ra, tôi còn làm thay vị trí đầu bếp của tiệm cơm, hoàn cảnh gia đình tôi thế nào, chắc trưởng phòng Lâm cũng đã biết một chút rồi nghỉ.”
“Cha mẹ tôi đều mất rồi, em trai em gái còn nhỏ tuổi, tôi làm chị cả chỉ có thể bỏ ra nhiều tâm tư hơn để chăm sóc bọn trẻ, cho nên tột thật sự có lòng mà không có sức, không thể giúp được trưởng phòng Lâm tôi cũng vô cùng áy náy!”
Nói xong, cô còn nhỏ ra vài giọt nước mắt.
Trưởng phòng Lâm lập tức căng thẳng: “Giám đốc Đồng, cô đừng khóc, một mình cô đảm nhiệm hai phần công việc, cô chính là phần tử tích cực trong đội ngũ cán bộ, không ai nói gì được cô!”
Vừa rồi ý của trưởng phòng Lâm là muốn cô vô tư cống hiến cách nấu lẩu cay, nhưng bây giờ thấy cô khóc như vậy, ông ta thật sự nói không nên lời.
Người ta chỉ là một cô gái nhỏ mới mười tám tuổi, một mình làm hai phần việc, còn phải chăm sóc em trai em gái trong nhà, nếu lúc này ông ta ép đối phương cống hiến cách nấu lẩu cay, tin tức ấy truyền ra ngoài, chẳng phải ông ta sẽ biến thành kẻ khốn nạn ỷ thế h.i.ế.p người sao?