Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 315: Ly trà xanh thứ ba trăm mười lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-08 13:50:37
Lượt xem: 180
Sau đó cô ta kể lại sinh động chuyện mình bảo vệ túi du lịch cho Ôn Như Quy thế nào, sau đó Ôn Như Quy anh dũng cứu mình ra sao.
“Lần trước ít nhiều gì cũng nhờ có đồng chí Ôn, nếu không có anh ấy, chỉ sợ hậu quả không ai dám tưởng tượng, lúc ấy cháu rất muốn tự mình tới cửa cảm tạ đồng chí Ôn, chỉ là đồng chí Ôn vì nghĩa quên thân, làm ơn không cầu báo đáp.”
“Cháu còn cho rằng đời này sẽ không có cách nào trả ơn, không ngờ đồng chí Ôn lại là anh em tốt cùng nhau lớn lên với anh ba nhà cháu, sau khi nghe anh ấy nói, cháu đã nghĩ ông Ôn có thể dạy dỗ ra nhân tài ưu tú như đồng chí Ôn, chắc chắn càng ưu tú hơn, cho nên lần này cháu mới mặt dày xin đi theo đến đây.
Nói xong cô ta còn le lưỡi: “Hy vọng ông Ôn không chê cháu nói nhiều. »
Ông Ôn được khen sung sướng bộ râu rung lên, cười ha ha nói: “Cháu nói không sai, cháu trai ông đúng là rất ưu tú!”
Chú Tông nghe thấy lời này, cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào.
Ngày thường tuy rằng ông Ôn rất thích trêu ghẹo Ôn Như Quy, nhưng trong lòng từ trước đến nay luôn kiêu ngạo vì cháu trai mình.
Thấy ông Ôn cười vui vẻ như vậy, khóe miệng Tôn Mạn Nhu cũng con lên: “Ông Ôn, nghe nói trước kia ngài là tư lệnh không quân, sau khi biết sự tích của ngài, trong lòng cháu vô cùng bội phục, không biết sau này cháu có thể phỏng vấn ngài hay không?”
Ông Ôn ngẩn người: “Phỏng vấn? Cháu muốn phỏng vấn chuyện gì?”
Tôn Mạn Nhu dịu dàng cười nói: “Ông Ôn, cháu làm việc ở báo xã, gần đây tổng biên tập chỗ chúng cháu mới mở một chuyên mục về các vị anh hùng, sau khi nghe anh ba nhắc tới ngài, cháu cảm thấy ngài rát hợp với chuyên mục này, không biết ngài có sẵn lòng tiếp nhận phỏng vấn của cháu không?”
Lần này ông Ôn kích động đến mức lông mày cũng run lên: “Nếu tôi đồng ý phỏng vấn, tôi phải làm gì?”
Tôn Mạn Nhu: “Ông Ôn không cần làm gì cả, đến lúc đó cháu sẽ soạn sẵn các câu hỏi, ngài chỉ cần trả lời là được.”
Ông Ôn trầm tư một lát mới gật đầu: “Được, vậy cháu qua đây phỏng vấn đi.”
Ý cười trong mắt Tôn Mạn Nhu càng đậm hơn: “Vậy được rồi, bắt đầu từ ngày mai, cháu sẽ qua nhà phỏng vấn ông Ôn.”
Sau khi ra khỏi nhà họ Ôn, Tôn Võ Dương quay đầu nhìn cô ta: “Tờ báo xã chỗ em làm có chuyên mục ấy à? Sao anh không biết?”
Ánh mắt Tôn Mạn Nhu nhìn về phía tia nắng vàng rực rỡ nơi xa, khóe miệng cong lên: “Đây là chuyên mục mới.”
Tôn Võ Dương gật đầu: “Hóa ra là chuyên mục mới, chẳng trách anh không biết.”
Tôn Mạn Nhu rũ mắt xuống.
Biết ngay mà, cô ta biết ngay người bình thường sẽ không có cách nào ngăn cản được dụ hoặc của việc lên mặt báo.
**
Căn cứ nghiên cứu khoa học.
Hoàng Khải Dân đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lập tức cảm thấy không thích hợp.
Anh ta vừa ngồi dậy, mặt lập tức xấu hổ đỏ bừng lên.
Khăn trải giường và chăn đều ướt một mảng lớn, quần lại càng không có cách nào gặp người khác hơn.
Vân Chi
Nhớ tới giấc mộng vừa rồi, mặt anh ta lại lần nữa nóng lên.
Thi thoảng anh ta cũng làm bẩn quần, chỉ là chưa có lần nào mãnh liệt như lần này.
Lần này sở dĩ sẽ mơ giấc mơ khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh như vậy, còn phải nói đến chuyện từ hai ngày trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-315-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-muoi-lam.html.]
Hai ngày trước anh họ anh ta cưới vợ, anh ta xin nghỉ về uống rượu mừng.
Giữa đêm, anh ta bị vài cậu em họ kéo đi nghe góc tường.
Không nghe thì không biết, vừa nghe vào thật sự giống như mở ra cánh cửa bước vào thế giới mới.
Bây giờ nhớ lại âm thanh nghe được ngày hôm đó, và lời nói của dám em họ, anh ta vẫn cảm thấy mặt đỏ tim đập nhanh.
Trước kia anh ta chỉ nghe mọi người nói sau khi cưới vợ sung sướng thế nào, nhưng cụ thể ra sao, thật ra anh ta hoàn toàn không biết.
Ngày đó sau khi nghe góc tường xong, cuối cùng anh ta đã biết rồi.
Hóa ra giữa nam và nữ còn có thể sung sướng như vậy!
Khả năng bởi vì quá chấn động, cho nên anh ta mới có thể ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó.
Trong mơ anh ta ôm bạn gái mình làm nọ làm kia, sướng không chịu nổi.
Nhưng bây giờ nên làm gì với chăn và khăn trải giường đây?
Đột nhiên hai mắt Hoàng Khải Dân nhìn thấy cái ca tráng men bên cạnh, trong lòng lập tức có ý kiến hay.
Anh ta đứng dậy cầm lấy ca tráng men, sau đó đổ nước vào chăn, phạm vi chăn ướt lập tức mở rộng.
Anh tat hay bộ quần áo khá, sau đó ôm chăn ra ngoài phơi nắng.
Ai ngờ vừa mới ra ngoài, đã trông thấy Chu Diễm và Ôn Như Quy đang ôm quần áo đi phơi.
Vừa nhìn thấy chăn của anh ta, Chu Diễm lập tức cười ha ha: “Mẹ ơi, ng Cẩu Đản, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi thế mà còn đái dầm?”
Ôn Như Quy: “...”
Hoàng Khải Dân: “...”
Mặt Hoàng Khải Dân đỏ như tôm luộc, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Chu tiêu chảy, cậu nói hươu nói vượn gì đó, tôi không cẩn thận đổ nước vào chăn thôi!”
“Cậu thôi đi, chẳng lẽ cậu ngồi trên giường uống nước sao?” Chu Diễm tiến đến gần, ngửi một cái: “Quả nhiên có mùi khai khai, chắc chắn là cậu đái dầm!”
Hoàng Khải Dân: “...”
Chu Diễm thấy Hoàng Khải Dân tức giận đến mức mặt đỏ bừng, lại không có cách nào biện giải, lập tức còn sảng khoái hơn ăn kem giữa ngày nóng bức.
Nhìn thấy Ôn Như Quy bên cạnh vẫn luôn không có động tĩnh, anh ta muốn Ôn Như Quy hùa theo cười nhạo với mình.
Ai ngờ vừa quay đầu, đã nhìn thấy mặt Ôn Như Quy còn đỏ hơn cả mặt Hoàng Khải Dân.
???
Chu Diễm nhìn Hoàng Khải Dân, lại nhìn Ôn Như Quy, vẻ mặt mê mang.
Hoàng Khải Dân đái dầm, sao Ôn Như Quy lại đỏ mặt?
Cậu ta như vậy rất không thích hợp!