Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 332: Ly trà xanh thứ ba trăm ba mươi hai

Cập nhật lúc: 2024-11-08 14:13:20
Lượt xem: 165

Tôn Mạn Nhu: “...”

Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục đã cười lăn lộn.

Đồng Tuyết Lục không biết Ôn Như Quy bị chứng bệnh không nhớ được mặt, còn tưởng rằng anh cố ý nói như vậy, trong lòng trộm chấm cho anh một trăm điểm.

Mặt Tôn Mạn Nhu lúc đỏ lúc trắng, thiếu chút nữa đã khóc hu hu.

Tôn Võ Dương thấy thế, vội vàng đứng ra giải vây cho em gái mình: “Tiểu Nhu, em sắp biểu diễn rồi, mau vào trong hậu trường chuẩn bị đi.”

Tôn Mạn Nhu hít sâu một hơi, lại lần nữa lộ ra nụ cười: “Được, vậy em đi trước nhé.”

Đợi Tôn Mạn Nhu đi khỏi, Tôn Võ Dương mới nói với Ôn Như Quy: “Như Quy, bên kia có mấy người anh em tốt của chúng ta, cậu qua đó với tôi đi.”

Ôn Như Quy lắc đầu: “Không được, cậu đi một mình đi.”

Sao Tôn Võ Dương chịu buông tha dễ dàng như vậy: “Người đời đều nói anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo, Như Quy, không phải ngay cả anh em của mình cậu cũng từ bỏ chứ.”

Ôn Như Quy dừng một chút, sau đó đáp: “Cậu nói không sai, anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo.”

Nghe thấy lời này, trên mặt Tôn Võ Dương lập tức hiện lên vẻ đắc ý.

Nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng nói gì, đã nghe thấy Ôn Như Quy nói tiếp: “Nhưng không có tay chân, con người ta vẫn sống được, nếu không có quần áo, cậu dám ra ngoài sao?”

Tôn Võ Dương: “......”

“Ha ha ha...”

Vân Chi

Cuối cùng Đồng Tuyết Lục không nhịn được nữa bật cười thành tiếng.

Ai da, đây đúng là lần đầu tiên cô trông thấy Ôn Như Quy độc miệng như thế, thật sự quá đáng yêu.

Nếu không phải có quá nhiều người đang có mặt ở đây, cô thật sự muốn ôm lấy mặt anh, hôn một cái.

Mặt Tôn Võ Dương đen như đáy nồi, nhanh chóng tìm một lý do rời khỏi chỗ này.

Người đáng ghét vừa đi khỏi, cảm giác không khí chung quanh đều tươi mát hơn.

Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu hỏi Ôn Như Quy: “Anh thật sự không nhận ra đồng chí Tôn kia sao?”

Ôn Như Quy gật đầu: “Ừ, từ bé anh đã không nhớ được mặt người khác rồi, có vài người có thể thông qua điểm đặc biệt trên người bọn họ để nhớ, có những người thật sự không thế nào nhớ được.”

Tôn Mạn Nhu chính là loại người không nhớ được ấy.

Lần này đến phiên Đồng Tuyết Lục ngơ ngẩn: “Vậy anh có thể nhận ra mặt em không?”

Hai tai Ôn Như Quy đỏ lên: “Có thể.”

Anh cũng không nói rõ vì sao, nhưng từ nhỏ đến lớn, cô là người duy nhất khiến anh nhớ kỹ.

Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã có thể nhớ rõ mặt cô rồi.

Đồng Tuyết Lục chưa bao giờ biết Ôn Như Quy mắc bệnh không nhớ được mặt, càng không biết anh chỉ có thể nhớ rõ mặt mình.

Chuyện này có phải chứng minh, cô là người đặc biệt nhất với anh không?

Cảm giác này rất thần kỳ, có chút ngọt ngào nói không nên lời.

Nửa tiếng sau, cuối cùng bữa tiệc tối cũng bắt đầu.

Sau vài lời phát biểu dạo đầu, tiết mục đầu tiên mở màn trong tiếng vỗ tay nghênh đón.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-332-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-ba-muoi-hai.html.]

Đồng Tuyết Lục không ngờ người biểu diễn tiết mục đầu tiên lại là Tôn trà xanh.

Chậc chậc, xem ra để hấp dẫn ánh mắt của đàn ông nhà họ Ôn, Tôn trà xanh đã liều mạng rồi.

Hiện giờ thiết bị sân khấu không thể so được với thời hiện đại, sân khấu trang trí rất đơn sơ, nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản được lòng nhiệt tình của quần chúng.

Trong tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người, một đạo cụ giống hình chiếc thang được đẩy lên sân khấu.

Mọi người bên dưới đều cảm thấy vô cùng mới lạ, ngay lập tức hấp thu hết sức chú ý của bọn họ.

Trên người Tôn Mạn Nhu mặc một bộ trang phục biểu diễn màu đỏ rực, bước lên sân khấu trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.

Khóe miệng cô ta cong lên nở nụ cười, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt vô cùng tự tin.

“Nghe nói vị nữ đồng chí này muốn biểu diễn lộn ngược ra sau, hình như lộn ngược trên cây thang kia.”

 “Không thể nào, lộn ngược trên thang, làm như vậy rất dễ xảy ra chuyện!”

“Chắc chắn người ta có bản lĩnh mới dám lên sân khấu biểu diễn!”

“Cậu nói cũng đúng, nghe nói vị nữ đồng chí này đang làm việc ở báo xã, chưa có bạn trai...”

Trong tiếng nghị luận của mọi người, Tôn Mạn Nhu tự tin bước lên đỉnh cây thang, sau đó xoay người đứng đưa lưng về phía khán giả.

Người chủ trì sân khấu lớn tiếng nói: “Tiếng vỗ tay đâu hết rồi? Chúng ta cùng nhau vỗ tay cổ vũ cho đồng chí Tôn nào!”

Tiếng vỗ tay lại lần nữa vang lên như thủy triều.

Tôn Mạn Nhu hít sâu một hơi, nhón mũi chân lên đang định lộn ngược về phía sau.

Ai ngờ chân cô ta bị trượt xuống, mắt cá chân trẹo một cái, cả người ngã về phía sau.

Ngay lập tức m.ô.n.g cô ta đập mạnh vào bậc thang, rồi lại trượt xuống đập m.ô.n.g vào bậc thang tiếp theo.

Rầm!

Mông lại đập vào bậc thang kế tiếp.

Rầm!

Hai cái bậc thang!

Rầm rầm rầm!

Ba cái bốn cái năm cái bậc thang...

Mọi người dưới sân khấu đều chấn kính, không phải nói biểu diễn lộn ngược ra sau à? Sao lại biến thành màn dùng m.ô.n.g xuống thang thế này?

Chẳng lẽ đây là kỹ thuật biểu diễn độc nhất vô nhị mà người chủ trì nói sao?

Khi Tôn Mạn Nhu bị ngã về phía sau, Đồng Tuyết Lục âm thầm đếm giúp cô ta.

Cây thang kia có tổng cộng chín bậc, Tôn Mạn Nhu ngã dập m.ô.n.g cả chín bậc thang.

Hay lắm, chỉ thiếu một bậc nữa thôi là thập toàn thập mỹ.

Chỉ là không biết lúc này m.ô.n.g cô ta sao rồi, có đau hay không?

Cuối cùng Tôn Mạn Nhu ngã trên sân khấu, m.ô.n.g đau rát như muốn vỡ ra.

Cả người cô ta sững sờ: “...”

Loading...