Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 334: Ly trà xanh thứ ba trăm ba mươi tư
Cập nhật lúc: 2024-11-08 14:14:55
Lượt xem: 198
Lỗ tai Ôn Như Quy càng đỏ hơn, mặt cũng đỏ theo, tim đập như sấm.
Đồng Tuyết Lục nhìn đôi tai đỏ ửng lên của anh, nụ cười bên khóe miệng không nhịn được lại tràn ra ngoài.
Tại sao có người vừa có thể ngây thơ đáng yêu, vừa có thể tuôn ra những lời nói độc ác khiến người ta c.h.ế.t đứng như vậy nhỉ?
Đúng là quá khiến người ta yêu thích!
Vốn dĩ Phương Văn Viễn định đi theo sau, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, hai chân anh ta giống như bị rót chì vào, cuối cùng không thể nhúc nhích được nữa.
Nhìn theo bóng dáng Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy đi xa dần, lòng anh ta đau đớn như bị ai đó hung hăng véo một cái.
Đau đến mức nói không nên lời.
Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy cùng nhau đi tới nơi để xe, Đồng Tuyết Lục đã ngồi lên ghế sau xe rồi, nhưng chờ mãi vẫn không thấy Ôn Như Quy đạp xe đi.
Vân Chi
Cô không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Làm sao thế?”
Yết hầu Ôn Như Quy bỗng nhiên lên xuống một cái, giọng nói trầm thấp rõ ràng như được gọt giũa từ phía trước truyền đến: “Buổi tối không có ai.”
Đồng Tuyết Lục nhíu mày.
Ôi không được rồi, cục cưng đáng yêu hơi một tí là đỏ mặt muốn làm chuyện xấu sao?
Nhưng mà cô lại giả vờ nghe không hiểu: “Cho nên?”
Mặt Ôn Như Quy lại bắt đầu nóng lên, tay nắm tay lái đổ đầy mồ hôi: “Buổi tối gió lớn, trời tối, hay là em ôm... Em nắm chặt áo anh, như vậy mới an toàn không bị té ngã.”
Vốn dĩ anh muốn nói hay là ôm eo mình, nhưng lời nói đã đến bên môi cuối cùng vẫn nuốt vào.
Anh đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ rồi, rõ ràng vẫn đang ở bên ngoài lại muốn đùa nghịch lưu manh!
Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục đã bật cười, nhưng lại ra vẻ ngây thơ vô tội, nói: “Nếu đ.â.m phải ổ gà, nắm chặt áo có phải vẫn chưa đủ đảm bảo an toàn không? Hay là em ôm eo anh nhé, không biết anh có để ý hay không?”
Ôn Như Quy trả lời ngay không chút nghĩ ngợi: “Không đâu, anh không ngại.”
Gấp không thể chờ nổi nói mình không ngại, khiến Đồng Tuyết Lục nhịn cười đau cả bụng.
Cô vươn tay ôm lấy eo anh, còn thuận thế sờ soạng một cái.
Ừ, tuy rằng hơi gầy nhưng rất rắn chắc.
Chuẩn eo “Chó đực”.
Ôn Như Quy bị cô sờ như vậy, cả người đều cứng lại, cảm giác như có dòng điện đang chạy khắp toàn thân.
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu: “Sao vẫn chưa đi?”
Lúc này Ôn Như Quy mới lấy lại tinh thần, mặt anh nóng lên: “Được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-334-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-ba-muoi-tu.html.]
Một giây sau, chân anh dùng sức dẫm xuống, cưỡi xe đạp phóng ra ngoài.
Gió đêm càng ngày càng lớn, áo khoác Ôn Như Quy đang mặc lại không phải áo khoác dày, Đồng Tuyết Lục sợ anh lạnh, càng ôm chặt anh hơn,
Cô không biết, lúc này Ôn Như Quy không lạnh chút nào.
Cả người anh đều đang rất nóng, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi rồi.
**
Tôn Mạn Nhu giả vờ hôn mê suốt quãng đường bị người ta đỡ xuống sân khấu, mọi người thấy sắc mặt cô ta tái nhợt định gọi quân y tới.
Tôn Mạn Nhu sợ quân y tới biết mình giả vờ sẽ xấu mặt thêm lần nữa, cô ta vội vàng giả vờ như vừa tỉnh lại.
Thấy cô ta tỉnh, mọi người lập tức vây quanh hỏi thăm cô ta.
“Đồng chí Tôn, cô cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Tôi cảm thấy những nơi khác của cô ta đều ổn cả, chỉ là khả năng m.ô.n.g bị tội lớn, vừa rồi tôi đã đêm qua, cô ta liên tiếp ngã đập m.ô.n.g tận chín bậc thang đấy!”
“Trời ơi, chín bậc? Đồng chí Tôn có muốn chúng tôi gọi một nữ quân y đến khám m.ô.n.g giúp cô không?”
Mở mồm ra là nhắc đến mông, Tôn Mạn Nhu cảm thấy hít thở không thông, suýt chút nữa đã hôn mê thật.
“Cảm ơn mọi người, tôi không sao rồi, à, anh ba tôi đâu, mọi người có thể gọi anh ấy tới đón tôi về không?”
Thật ra lúc này đúng là m.ô.n.g cô ta đang vô cùng đau đớn, dù sao cũng bị đập m.ô.n.g vào thang gỗ nhiều lần như vậy cơ mà.
Chỉ là nỗi đau này không phải chuyện có thể nói với người ngoài, càng không thể để quân y kiểm tra giúp.
Nếu không truyền ra ngoài sẽ rất mất mặt!
Mọi người thấy cô ta kiên trì nói mình không sao như vậy, thì giúp cô ta gọi Tôn Võ Dương đến.
Tôn Võ Dương đỏ mặt tới đây, sau đó xấu hổ đỏ mặt đỡ Tôn Mạn Nhu về nhà.
Khi đi đến nơi không có người khác, lúc này Tôn Võ Dương mới không nhịn được phàn nàn: “Vừa rồi em làm sao thế? Đang yên đang lành sao lại té ngã vậy?”
Tôn Mạn Nhu lập tức khóc hu hu: “Em cũng không biết nữa, lúc ấy đột nhiên chân em trượt một cái, không đứng vững nên...”
Trước đó cô ta đã kiểm tra đạo cụ rồi, chắc chắn không có ai động tay động chân, dưới sân khấu có nhiều lãnh đạo như vậy, cũng không có ai dám giở trò.
Chỉ có thể nói là cô ta quá xui xẻo, vốn dĩ muốn kinh diễm toàn trường, nào ngờ lại biến thành chuyện cười lớn nhất bữa tiệc.
Tôn Mạn Nhu càng nghĩ càng khó chịu, lần này thật sự đã khóc sướt mướt.
Vốn dĩ Tôn Võ Dương cảm thấy rất mất mặt, nhưng lúc này thấy cô ta khóc như vậy, lại không đành lòng trách móc nặng nề nữa.
“Sau chuyện này chỉ sợ không dễ làm rồi.”