Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 365: Ly trà xanh thứ ba trăm sáu mươi lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-08 15:51:35
Lượt xem: 290
Đồng Tuyết Lục không chú ý đến chuyện nhà họ Tôn nữa, nháy mắt đã qua một tuần, tiệm cơm mới của bọn họ sắp khai trương.
Tiệm cơm cấp hai và cấp ba thống nhất gọi là tiệm cơm quốc doanh, chỉ có tiệm cơm cấp một mới có tư cách đặt tên.
Đồng Tuyết Lục giao quyền đặt tên cho trưởng phòng Lâm, trưởng phòng Lâm thấy cô biết cách cư xử như vậy, thì vui vẻ đến mức miệng ngoác đến tận mang tai.
Trưởng phòng Lâm sau vài ngày suy nghĩ, vung bút lên, đặt cho tiệm cơm một cái tên ——Tiệm cơm Đông Phong.
Đồng Tuyết Lục cũng tương đối vừa lòng với cái tên này.
Hôm nay ánh nắng rực rỡ, là ngày đầu tiên tiệm cơm Đông Phong khai trương kinh doanh.
Trong niên đại này bởi vì không thể đốt pháo, khai trương chỉ có thể thuê người đến đánh chiêng, gõ vài tiếng ở cửa coi như là chúc mừng.
Cũng may cuối tuần trước Đồng Tuyết Lục đã để cho nhân viên tiệm cơm nói chuyện chuyển tiệm cơm với khách hàng, hai tiệm cơm cách nhau không xa, cho nên vừa đến giữa trưa, đã có không ít khách hàng cũ đến nơi này.
Ngoại trừ khách hàng cũ tới cửa, nhà họ Ngụy và nhà họ Tô cũng dẫn người nhà đến đây ủng hộ.
Tô Việt Thâm: “Đồng chí chủ tịch từng nói, kể đến nhân vật phong vân, còn phải xem thời đại, giám đốc Đồng là nữ anh hùng thời này, cũng là tấm gương mà người trẻ tuổi nên học tập!”
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Phó chủ nhiệm Tô khen thế thật sự khiến tôi đỏ mặt xấu hổ rồi, nói đến tâm gương học tập thời này, phải kể đến phó chủ nhiệm Tô ngài mới đúng!”
Tô Việt Thâm còn trẻ đã lên làm phó chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng, dựa vào năng lực của anh ta, sau này chắc chắn tiền đồ thênh thang.
Xung quanh có người quen biết Tô Việt Thâm, thấy cảnh tượng như vậy kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Chẳng trách Đồng Tuyết Lục còn trẻ tuổi như vậy đã có thể làm quản lý của tiệm cơm bậc một, nhìn quan hệ này, thật sự là không thể theo kịp mà!
Tiểu Cửu ở bên cạnh kéo tay Đồng Miên Miên, hồn nhiên nói: “Chị Miên Miên, sao gần đây chị không tới tìm em chơi? Em vẫn luôn ở nhà chờ chị, em nhớ chị muốn chết!”
Đồng Miên Miên thở dài như bà cụ non: “Mấy hôm trước, anh hai bị mọc mụn nước, chị gái không cho bọn chị ra ngoài chơi.”
Tiểu Cửu thấy cô bé nói đáng thương như vậy, mặt kề sát vào hôn lên mặt cô bé một cái..
Đồng Tuyết Lục thấy vậy, vội vàng chạy đến kéo hai đứa ra: “Tiểu Cửu, mặc dù hai đứa các em còn nhỏ tuổi, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, em không thể hôn Miên Miên ở ngoài như vậy.”
Tuổi còn nhỏ đã đùa giỡn lưu manh, loại thói quen này cũng không thể nuông chiều được.
Tiểu Cửu chớp mắt, vẻ mặt mê man: “Nhưng cha em ở nhà vẫn hôn mẹ như vậy, tại sao em lại không được?”
!!!
Tô Việt Thâm vừa đi tới nghe thấy vậy, mặt lập tức đỏ như tôm luộc.
Hai gò má Cố Dĩ Lam như nhuộm màu son, xẩu hổ đến mức không có cách nào gặp người khác.
Đồng Tuyết Lục dở khóc dở cười: “Đó không giống nhau, cha mẹ em là vợ chồng, bọn họ kết hôn rồi, em và Miên Miên là bạn thân, cho nên sau này em không thể làm như vậy, đã hiểu chưa?”
“Được, em biết rồi.” Tiểu Cửu suy nghĩ một chút rồi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lập tức hỏi lại: “Vậy sau này em với Miên Miên là vợ chồng, có phải là em có thể làm vậy được không?”
Đồng Tuyết Lục: “...”
Thằng nhóc lông còn chưa mọc đã muốn cưới vợ, suy nghĩ quá nhiều rồi!
Vừa rồi Đồng Miên Miên không biết mình bị chiếm lợi, lúc này nghe xong lời chị gái nói, loáng thoáng hiểu được hình như mình đã chịu thiệt.
Vì thế cô bé bước chân ngắn đi lên nói: “Tiểu Cửu, em không thể hôn chị, vừa rồi em đã hôn chị, cho nên chị phải hôn lại.”
Sau đó cô bé kề sát qua, cũng hôn một cái lên mặt Tiểu Cửu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-365-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-sau-muoi-lam.html.]
Đồng Tuyết Lục: “...”
Được rồi, xem như cô tốn công dạy dỗ
Đám người nhà họ Tôn và nhà họ Ngụy thấy vậy, đều không nhịn được mỉm cười.
Cũng may hai đứa trẻ còn rất nhỏ, không ai để bụng cả.
Tiệm cơm mới khai trương, làm ăn cực kỳ nhộn nhịp, đáng tiếc Ôn Như Quy không thể xin nghỉ quay về.
Vân Chi
Hai người chỉ có thể giải nỗi tương tư qua điện thoại.
Sau khi chuyển đến tiệm cơm mới, lượng công việc tăng lên rất nhiều.
Mỗi ngày mua thực phẩm đồ vật này nọ, quản lý nhân viên, tháng sau người phiên dịch kia sẽ trở về thăm người thân, cô còn phải chuẩn bị tiệc chiêu đãi.
Cũng may cố gắng cũng có đền đáp, tiền lương của cô đã tăng từ năm mươi tệ một tháng lên đến bảy mươi tệ một tháng.
Hơn nữa cô còn kiêm luôn vị trí đầu bếp thứ ba của tiệm cơm, tiền lương một tháng tổng cộng lên đến một trăm tệ.
Trong niên đại này, tiền lương một trăm tệ là mức cực kỳ cao rồi, bây giờ tiền lương của một mình cô cũng đủ để nuôi được mấy anh em nhà họ Đồng.
Đồng Tuyết Lục bên này bề bộn nhiều việc, Ôn Như Quy cũng bề bộn nhiều việc.
Chuyện thí nghiệm trong căn cứ rất nhiều, anh bận đến mức Hoàng Khải Dân kết hôn cũng không thể về Kinh Thị tham dự.
Chu Diễm bên kia cũng như vậy, hai người không thể tham dự tiệc rượu kết hôn của Hoàng Khải Dân, đành phải đưa quà mừng cho anh ta trước.
Mặc dù Hoàng Khải Dân có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến niềm vui lập tức có thể ôm vợ mình, anh ta lập tức vứt luôn hai anh em cây khế ra sau đầu.
Đời người có bốn chuyện vui lớn: Nắng hạn lâu gặp mưa lành, xa quê gặp bạn cũ, đêm động phòng hoa chúc, đề tên trên bảng vàng.
Đêm động phòng hoa chúc đã được mở ra một thế giới mới trong đầu Hoàng Khải Dân.
Anh ta đã cảm nhận được niềm vui có một không hai, từ một con gà trống choai trực tiếp biến thành một con gà trống trưởng thành.
Kết hôn được nghỉ năm ngày, năm ngày này Hoàng Khải Dân vui sướng hơn thần tiên.
Năm ngày sau anh ta trở về căn cứ, ánh mắt nhìn Ôn Như Quy và Chu Diễm giống như thấy hai đứa trẻ ngu ngốc.
Anh ta đưa kẹo mừng mang từ trong nhà tới cho hai người: “Này, đây là kẹo cưới cho hai người các cậu, cho các cậu hưởng ké chút không khí vui mừng của tôi.”
Lúc nói lời này, cổ anh ta vươn dài như ngỗng, tư thế nhìn qua vô cùng kỳ quái.
Bởi vì rất kỳ quái, hai người Ôn Như Quy và Chu Diễm không muốn nhìn thấy vết đỏ trên cổ anh ta cũng không được.
Ôn Như Quy nhíu mày nói: “Cổ cậu làm sao vậy? Không phải là dị ứng phát ban đỏ chứ?”
Chu Diễm càng phóng đại hơn, cả người lùi về phía sau hai bước: “Hoàng cẩu đản, không phải cậu lên thủy đậu chứ? Nếu cậu bị thủy đậu thì phải nói cho chúng tôi biết trước, thứ đó truyền nhiễm rất ghê gớm đó!”
“...”
Trong lòng Hoàng Khải Dân thầm mắng một tiếng thô tục.
Mẩn đỏ, thủy đậu chó má ấy!
Vết đỏ trên cổ anh ta là dấu vết lưu lại khi vợ anh ta sung sướng có được không!
Hai tên nhóc ngây thơ tội nghiệp này!