Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 381: Ly trà xanh thứ ba trăm tám mươi mốt
Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:26:15
Lượt xem: 196
Tư lệnh Tiêu ngồi thẳng người, trong đầu niệm chú đây là cháu trai ruột, đây là cháu trai ruột, đây là cháu trai ruột.
Vừa mới làm công tác tư tưởng trong lòng xong, Đồng Gia Tín lại thả liền hai quả rắm.
Tối nay Đồng Gia Tín ăn không ít đồ, con ăn hai củ khoai lang đỏ, mùi hương đó thật đúng là... Không từ ngữ nào có thể miêu tả nổi.
Tư lệnh Tiêu phát mạnh lên m.ô.n.g cậu ta một cái, đắp chăn kín cho cậu ta, sau đó vội vàng xông ra ngoài.
Nếu còn không ra, ông thật sự sẽ bị ngộp chết.
Đến nửa đêm trời bỗng đổ cơn mưa tuyết, sáng ra càng lạnh hơn.
Ăn Tết được nghỉ năm ngày, cách ngày đi làm còn hai hôm nữa, kỳ nghỉ ngắn thật đấy,
Vốn dĩ hôm nay Đồng Tuyết Lục định nằm ngủ nướng trong chăn không động đậy gì hết, ai ngờ buổi trưa người của phòng thương nghiệp đột nhiên tới cửa, mang đến cho cô một tin tức.
Tạ Thành Chu định tới Dương Châu thăm người thân của mẹ ông ta bên đó, thuận tiện đi tế bái ông bà ngoại luôn.
Bởi vì các tiệm cơm quốc doanh trên cả nước đều không mở cửa, người của phòng ngoại giao thành phố lo đồng chí Tạ Thành Chu không được ăn uống tử tế trên đường, cho nên sau khi thương lượng đã quyết định để Đồng Tuyết Lục đi cùng.
Đồng Tuyết Lục nghe thấy tin tức này, trong lòng thầm mắng một đống câu từ bắt đầu bằng chữ F.
Cô thật sự kính nể đồng chí Tạ Thành Chu, nhưng mà trời lạnh như thế này, cô thật sự không muôn đi xa nhà.
Có điều hiển nhiên cô không có quyền từ chối.
Sau khi tiễn người đi, Đồng Tuyết Lục vào nhà tuyên bố tin tức này cho mọi người.
Sắc mặt tư lệnh Tiêu lập tức khó coi: “Chuyện này của cháu đúng là ông nội không tiện nhúng tay vào.”
Nếu như còn ở trong quân đội, có lẽ ông còn có thể vận dụng quan hệ của mình một chút, nhưng mà nơi này là thủ đô, ông thật sự không tiện nhúng tay..
Mấu chốt là chuyện thế này rất nhiều người coi là vinh dự, nếu như bọn họ từ chối sẽ khiến người ta cảm thấy bọn họ không biết điều, không có cảm giác vinh dự tập thể.
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục: “Ông nội không cần khó xử đâu, cháu nên đi mới phải phép. Chỉ là ngày mai ông nội cũng phải đi rồi, cháu không có cách nào tiễn ông được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-381-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-tam-muoi-mot.html.]
Nghĩ đến chuyện sắp phải xa nơi này, tâm trạng tư lệnh Tiêu càng xuống dốc.
Trước kia không chung đụng với cháu trai cháu gái, trong lòng ông còn có thể khắc chế, bây giờ sống chung được vài ngày, ông chẳng muốn rời đi một chút nào nữa.
Dù có thế nào năm nay ông cũng phải nghĩ cách điều về thủ đô.
Cháu gái có ngoại hình dễ nhìn như vậy, ông phải tự về canh chừng thật kỹ, ngàn vạn lần không thể để Ôn Như Quy dễ dàng ủi đi mất.
Bởi vì ngày mai phải lên đường tới Dương Châu rồi, Đồng Tuyết Lục nói với mọi người một tiếng xong, thì đi thu dọn hành lý.
Đến trưa, Ôn Như Quy đến mới biết được tin này. Trong lòng anh như có tảng đá đè nặng, vẫn luôn trĩu xuống.
Thấy sắc mặt anh có chút khó coi, thừa dịp mọi người không chú ý Đồng Tuyết Lục khẽ vươn tay nhéo tay anh một cái: “Em sẽ về nhanh thôi.”
Thật ra nói ra lời này có cũng như không.
Chờ cô về, chắc chắn Ôn Như Quy đã quay lại căn cứ rồi, đợi đến lúc anh được nghỉ phép chẳng biết phải đợi đến bao giờ.
Ôn Như Quy nhìn cô: “Ngày mai anh tiễn em nhé.”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Được, vậy ngày mai em chờ anh tới đón em.”
Thời gian sau đó, mặc dù Ôn Như Quy cố gắng hiểu hiện ra sự bình thường, nhưng chỉ cần người nào tinh tế một chút sẽ nhìn ra trong lòng anh không hề bình tĩnh.
Lòng Ôn Như Quy thật sự không thể bình tĩnh nổi. Nghĩ tới bốn năm ngày sau Đồng Tuyết Lục đều phải chung sống một chỗ với cái người tên là Kiệt Sâm đó, lòng anh lập tức nôn nao khó chịu.
Mặc dù không phải chỉ có hai nười bọn họ, nhưng mà anh vẫn chẳng thể nào an tâm nổi.
Vì để đền bù cho Ôn Như Quy và ông nội, sau khi ăn cơm trưa xong, Đồng Tuyết Lục làm chút đồ ngọt cho mọi người.
Cô bỏ khoai lang đỏ vào lò nướng nướng chín, sau khi chín khoai lang đỏ nứt ra, mùi thơm ngọt ngào lan trong gió.
Đồng Gia Tín không nhịn được cầm một củ khoai lang đỏ lên ăn, vừa ăn vừa khen không dứt miệng: “Chị, tại sao khoai lang đỏ chị nướng cũng có thể ăn ngon hơn người khác vậy?”
Bây giờ tư lệnh Tiêu không còn cách nào nhìn thẳng vào thằng cháu Đồng Gia Tín này nữa rồi.
Thấy cậu ta lại ăn khoai lang đỏ, ông không nhịn được nhớ tới quả rắm thối tối hôm qua, ngay lập tức mặt lại xanh mét.