Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 395: Ly trà xanh thứ ba trăm chín mươi lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:31:40
Lượt xem: 171
Đồng Chân Chân nhìn thoáng qua bên ngoài, xác định không có ai sau đó mới hạ giọng nói: “Bộ trưởng Nghiêm có tin chuyện quỷ thần không?”
Bộ trưởng Nghiêm nhìn cô ta, từ chối cho ý kiến.
Đồng Chân Chân bị ông ta nhìn chằm chằm có chút hoảng hốt, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói: “Nếu tôi nói cho Bộ trưởng Nghiêm, tôi có năng lực biết trước những chuyện sẽ xảy ra sau này, Bộ trưởng Nghiêm có tin tôi không?”
Khóe miệng Bộ trưởng Nghiêm co lại: “Còn ai biết chuyện cô có năng lực này nữa không?”
Đồng Chân Chân lắc đầu: “Không có, tôi mới chỉ nói cho một mình Bộ trưởng Nghiêm biết thôi.”
Bộ trưởng Nghiêm mỉm cười: “Tại sao lại muốn nói cho tôi biết, cô muốn đạt được thứ gì từ tôi?”
Đồng Chân Chân nói: “Bộ trưởng Nghiêm là một người đàn ông có tài năng, đáng tiếc vận may kém một chút, nếu có tôi giúp đỡ, chắc chắn Bộ trưởng Nghiêm có thể trở thành người trên người, có điều tôi có một yêu cầu.”
“Nói.”
Đồng Chân Chân nhìn ông ta, chậm rãi nói từng chữ một: “Ông phải lấy tôi làm vợ!”
Thật ra trước khi Nghiêm Minh đến thăm cô ta, cô ta hoàn toàn không biết gì về vị Bộ trưởng Nghiêm này.
Nghiêm Minh là bạn học trung học cơ sở của cô ta, trước khi cô ta sống lại có thiện cảm với cô ta, nhưng bởi vì hai nhà môn không đăng hộ không đối, cho nên sau khi tốt nghiệp, hai người không liên lạc nữa.
Không ngờ vậy mà anh ta lại đến nông trưởng thăm hỏi Đồng Chân Chân, cô ta moi ra được không ít tin tức từ trong miệng Nghiêm Minh.
Trong đó có ích nhất chính là Nghiêm Minh có người chú làm Bộ trưởng ở Ủy ban Cách mạng, người chú này chỉ lớn hơn anh ta mười lăm tuổi, nhưng từ nhỏ đã vô cùng có tài năng.
Lúc này nếu không phải gia đình Tô Việt Thâm sửa lại án xử sai, vị trí phó chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng chắc chắn sẽ là của chú anh ta.
Sau khi nghe được tin tức ấy, trong đầu cô ta lập tức đưa ra quyết định này.
Cô ta phải gả cho Bộ trưởng Nghiêm làm vợ!
Cô ta bị giam trong nông trường, cho dù đi ra ngoài cô ta cũng không tìm thấy một đơn vị tốt và một đối tượng tốt, mặc dù sau khi cải cách và mở cửa, cô ta có thể làm buôn bán.
Có điều đời trước chưa đầy hai mươi hai tuổi cô ta đã bị người chồng vũ phu bạo hành gia đình đánh chết, cô ta chưa từng kinh doanh, hơn nữa làm ăn buôn bán mệt mỏi biết bao.
Cô ta không muốn sống mệt mỏi như vậy, cô ta muốn trở thành người trên người.
Vậy thì cách tốt nhất là gả cho một người đàn ông có năng lực.
Chỉ có điều đàn ông như Bộ trưởng Nghiêm chắc chắn sẽ không cưới cô ta, cho nên sau khi lo lắng, cô ta mới quyết định dùng phương thức viết thư nói cho đối phương chuyện mình có thể biết trước tương lai.
Bộ trưởng Nghiêm mỉm cười: “Cô có biết tôi lớn hơn cô mười lăm tuổi không?”
Đồng Chân Chân gật đầu: “Tôi biết, tôi thích đàn ông trưởng thành có sức hấp dẫn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-395-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-chin-muoi-lam.html.]
Bộ trưởng Nghiêm: “Vậy cô biết tôi đã có vợ và con chưa?”
Đồng Chân Chân cũng gật đầu: “Ông có thể ly hôn với đối phương, về phần con của ông, tôi sẽ đối xử với chúng nó như con ruột của mình!”
Bộ trưởng Nghiêm: “Nói cho tôi biết thêm vài chuyện, sau khi nghiệm chứng, tôi sẽ đến đây đón cô ra ngoài.”
Bộ trưởng Nghiêm ở lại trong ký túc xá của Đồng Chân Chân thêm nửa tiếng mới ra về.
Khóe môi Đồng Chân Chân nhếch lên thành một nụ cười kiên quyết phải có được, mãi cho đến khi bóng dáng của Bộ trưởng Nghiêm hoàn toàn biến mất, cô ta mới trở về phòng.
...
Căn cứ.
Hai con gà mờ trong tình yêu ở căn cứ đang ăn cơm cùng với một con gà đã trưởng thành khác.
Hoàng Khải Dân: “Như Quy, ngày đó cách tôi dạy cậu có hiệu quả chứ?”
Hôm nay Ôn Như Quy mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, cả người nhìn qua càng đẹp trai hơn.
Anh “ừ”một tiếng, sau đó buông đũa xuống nói: “Tôi còn có chuyện này muốn học hỏi cậu.”
Vẻ mặt Hoảng Khải Dân rất đắc chí: “Nói.”
Ôn Như Quy: “Trước đây cậu cầu hôn bạn gái mình thế nào?”
“Bịch!”
Lời này vừa nói ra, Chu Diễm đã sợ tới mức đôi đũa trong tay lập tức rớt xuống đất.
Vân Chi
Ánh mắt anh ta trợn to như chuông đồng: “Như Quy, cậu muốn cầu hôn à? Sao tốc độ của cậu lại nhanh như vậy?”
Khuôn mặt trắng nõn của Ôn Như Quy thoảng đỏ lên: “Ừ, tôi đã nhận định cô ấy là người tôi muốn đi cùng suốt cuộc đời này, cho nên tôi muốn cầu hôn cô ấy sớm một chút.”
Hai người bọn họ đã hôn nhau, còn ở chung một phòng trong hai ba ngày, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Có điều cho dù không có việc này, anh cũng muốn cả đời ở bên cạnh cô.
“Như Quy, cậu vội vàng như vậy để làm gì đó? Hai người mới quen nhau bao lâu, tuổi của bạn gái cậu cũng không lớn, chắc hẳn cô ấy sẽ không đồng ý đâu!”
Chu Diễm nóng nảy sốt ruột rồi.
Anh ta còn chưa dắt được tay người yêu, vậy mà Ôn Như Quy đã muốn cầu hôn rồi, như vậy anh ta rất mất mặt đó!
Hoàng Khải Dân trợn mắt lườm anh ta một cái: “Chu tiêu chảy cậu muốn làm gì? Như Quy muốn kết hôn, cậu ở đây nói mát gì đó?”
Nói xong, anh ta bảo Ôn Như Quy sau khi tan làm đến ký túc xá tìm mình, anh ta muốn truyền thụ kinh nghiệm cả đời cho Ôn Như Quy.