Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 401: Ly trà xanh thứ bốn trăm linh một
Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:40:20
Lượt xem: 173
Đến căn cứ.
Đồng Tuyết Lục vừa vào ký túc xá, đã trông thấy Ôn Như Quy đáng nằm trên giường, trên người đắp chăn chỉ lộ ra một cái đầu, đầu óc lập tức nổ “ầm” một tiếng.
Thực sự bị bại liệt sao?
Nếu thật sự bị liệt, vậy đời này của Ôn Như Quy coi như xong.
Trước khi cô xuyên sách, y học cũng chưa có cách nào khiến cho người bại liệt có thể đứng lên lần nữa, nếu thật sự bị liệt, cô sẽ kiên nhẫn chăm sóc anh cả đời sao?
Ôn Như Quy nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, trong đầu cũng nổ “Ầm” một tiếng, lời nói của Hoàng Khải Dân không ngừng vang vọng lại: “Cậu không có cách nào sinh con, cậu không có cách nào sinh con nữa!”
Ông Ôn nhìn thấy dáng vẻ này của anh, đau lòng không chịu nổi: “Cháu nói, cháu chuyển đồ thì chuyển, sao lại để ngăn tủ đập vào người thế?”
Chú Tông ở bên cạnh cũng đau lòng không chịu nổi, lần lượt lấy đồ đạc mang tới ra ngoài, nhìn thấy ấm nước của Ôn Như Quy hết sạch nước, lại bận rộn y hệt con quay.
Phác Kiến Nghĩa chớp chớp mắt với anh: “Nhanh chóng khỏi đi, trở về tôi còn có chuyện muốn bàn bạc với cậu đấy.”
Ôn Như Quy lập tức hiểu ngay.
Mặc dù Phác Kiến Nghĩa nói nhiều một chút, nhưng anh ta có năng lực, cha mẹ đều làm việc ở đơn vị nhà nước, hơn nữa cha mẹ anh ta đều là người rất dễ ở chung.
Nếu Tiêu Uẩn Thi ở bên Phác Kiến Nghĩa, thầy anh hẳn là có thể yên tâm.
Ông Ôn lải nhải cằn nhằn một hồi lâu, thấy Đồng Tuyết Lục không có cơ hội nói chuyện với Ôn Như Quy, vì vậy đứng lên lôi Phác Kiến Nghĩa đi mất, để lại không gian cho hai người bọn họ.
Đồng Tuyết Lục ngồi xuống ghế dựa bên giường, tâm tình rất rối rằm: “Anh không cần nghĩ nhiều quá, dưỡng thương thật tốt, rất nhanh có thể tốt lên thôi.”
Ôn Như Quy nhìn cô, lông mày nhíu lại: “Chỉ sợ không tốt lên được.”
Hai ngày nay, eo anh vẫn rất đau, động một chút đã đau đến đổ mồ hôi lạnh, ngồi xuống cũng không làm được, càng đừng nói là làm ra động tác giống như chó đực.
Đồng Tuyết Lục mím khóe môi: “Anh đừng có bi quan như vậy, có lẽ sẽ có kỳ tích xuất hiện mà.”
Sắc mặt Ôn Như Quy cực kỳ trắng: “Tuyết Lục, anh thế này của thật sự không thể làm em lỡ dở, chuyện lần trước anh cầu hôn với em coi như chưa từng xảy ra nhé, sau này em sẽ tìm được người yêu tốt...”
Trái tim Đồng Tuyết Lục giống như bị người khác hung hăng bóp chặt lại.
Vân Chi
Vừa rồi cô không chắc chắn bản thân có kiên nhẫn chăm sóc Ôn Như Quy cả đời hay không, bây giờ nghe thấy anh nói như vậy, trong lòng càng không nỡ và khó chịu hơn: “Như Quy, anh yên tâm, cho dù anh bại liệt, em cũng sẽ không ghét bỏ anh!”
Đợi cải cách mở cửa, cô nhất định kiếm tiền thật nhiều, sau đó ra nước ngoài chữa bệnh cho anh, dùng y học tốt nhất để giúp anh hồi phục.
Nếu như thật sự không được, vậy mời nhân viên y tế và điều dưỡng chuyên nghiệp đến chăm sóc anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-401-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-linh-mot.html.]
Ôn Như Quy ngẩn cả người: “... Anh không bị liệt mà.”
Nghe thấy lời của anh, lần này đến lượt Đồng Tuyết Lục sững cả người: “Anh không bị liệt, vậy anh nói cái gì mà không tốt lên được, còn muốn chia tay với em?”
Trên mặt Ôn Như Quy thoáng hiện lên vẻ xấu hổ: “Anh... có thể không sinh được con, anh không muốn làm em lỡ dở.’
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục “Vèo” một cái dừng lại ở vị trí nào đó dưới thân anh, ánh mắt trợn trừng.
Chẳng lẽ ngăn tủ còn đập trúng cả chỗ đó sao?
Khi hai người hôn đến kích động trong tiệm cơm, cô có thể cảm nhận thứ nào đó của anh áp sát vào mình.
Kích thước ấy... rất to lớn.
Bây giờ cô còn chưa kịp hưởng thụ sung sướng, nơi đó của anh đã không được rồi?!
Trong lòng Đồng Tuyết Lục dâng lên cảm giác luyến tiếc không nói nên lời: “Bác sĩ nói như thế nào? Ông ta chắc chắn là anh không được sao?”
Khuôn mặt trắng nõn của Ông Như Quy thoáng hiện lên hai mảnh đỏ bừng: “Bác sĩ chưa nói, là eo của anh không có cách nào nhúc nhích, đồng nghiệp của anh nói như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con.”
Đồng Tuyết Lục chớp chớp mắt: “Từ từ, cho nên anh chỉ là bị thương ở eo mà thôi, những chỗ khác không bị tổn thương sao?”
Ôn Như Quy gật đầu.
Đồng Tuyết Lục càng cảm thấy không hợp lý: “Đồng nghiệp của anh nói với anh như thế nào, anh kể hết từ đầu đến đuôi mọi chuyện cho em.”
Mặc dù Ôn Như Quy cảm thấy chuyện ngày đó thật sự khiến người ta xấu hổ, nhưng loại chuyện này chắc chắn phải cho Đồng Tuyết Lục một lời giải thích rõ ràng, cho nên đỏ mặt kể hết toàn bộ mọi chuyện ngày hôm đó ra.
Đồng Tuyết Lục sau khi nghe xong, vẻ mặt tràn đầy mấy dấu chấm hỏi màu đen: ?
Cô biết Ôn Như Quy rất ngây thơ, nhưng cô không biết anh lại ngây thơ đến mức này!
Có điều ngẫm lại việc thiếu hụt giáo dục giới tính của thời đại này, lại nhớ đến dáng vẻ vừa ngốc vừa đáng yêu của đám sinh viên vật lý cao cấp trong《The Big Bang Theory》, cũng có thể lý giải được.
Đồng Tuyết Lục dịu dàng lên tiếng: “Anh yên tâm, cho dù anh không được, em cũng sẽ không ghét bỏ anh.”
Trong lòng Ôn Như Quy cảm động một phen: “Nhưng mà...”
Thật ra anh là người không muốn chia tay so với bất kỳ ai khác, nhưng anh thật sự không muốn bởi vì mình mà cô phải chịu khổ.
Đồng Tuyết Lục lộ ra vẻ mặt thẹn thùng: “Trước kia, em nghe mẹ nuôi nói, nếu eo của đàn ông không được, có thể để phụ nữ ở phía trên.”
Ôn Như Quy: “!!!”