Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 406: Ly trà xanh thứ bốn trăm linh sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:47:40
Lượt xem: 134
Tất cả mọi người có mặt trong phòng đều không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy.
Nhất là Hướng Bành, anh ta đã sợ ngây người rồi.
Lúc Phương Tĩnh Viện ngã về phía anh ta, anh ta đẩy cô ấy ra theo bản năng. Anh ta hoàn toàn không ngờ cô ấy sẽ ngã xuống, càng không ngờ cô ấy sẽ ngã vỡ đầu chảy máu.
Hướng Bành lấy lại tinh thần, hai tay run rẩy đỡ Phương Tĩnh Viện dậy: “Tĩnh, Tĩnh Viện, em sao rồi?”
“Đừng đụng vào cô ấy!”
Đồng Tuyết Lục chạy như bay đến, nhấc chân đạp lên người anh ta một cái.
Hướng Bành không đề phòng, bị đạp cả người ngã lăn ra đất, đau tới nỗi anh ta hít một ngụm khí lạnh.
Đồng Tuyết Lục lười để ý tới anh ta, ngẩng đầu nói với Đồng Gia Minh: “Bây giờ em đạp xe tới bệnh viện gọi xe cứu thương đi, nhanh chân lên một chút, nhưng phải chú ý an toàn đó!”
Đồng Gia Minh lấy lại tinh thần, vừa gật đầu vừa vội vàng chạy ra bên ngoài: “Vâng, em biết rồi.”
Đồng Tuyết Lục nói rồi chạy vào trong phòng cầm một chiếc khăn sạch băng kín trán Phương Tĩnh Viện lại.
Vân Chi
Lúc này Phương Tĩnh Viện đã ngất xỉu. Lần trước Tiểu Cửu chảy m.á.u sau gáy cô có thể bế cậu bé tới bệnh viện, nhưng lần này cô không thể bế được Phương Tĩnh Viện.
Cho dù cô có bế được, thì xe đạp cũng không thể nào chở được hai người các cô.
Đồng Miên Miên bị dọa sợ đến mức trợn tròn mắt mắt, bởi vì quá kinh hãi mà quên cả khóc, sau khi lấy lại tinh thần mới bật khóc oa một tiếng.
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu, trấn an cô bé, nói: “Miên Miên ngoan, không sao đâu, chị Tĩnh Viện chỉ bị ngã thôi. Em với anh ba qua bên nhà bà Thẩm kế bên được không?”
Rõ ràng cô bé rất sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Đồng Tuyết Lục quay sang Đồng Gia Tín cũng mang vẻ mặt đầy kinh hoàng, nói: “Gia Tín, em dẫn Miên Miên qua bên nhà bà Thẩm đi.”
“Vâng, em đi đây.”
Đồng Gia Tín tròn mắt gật đầu, sau đó dắt tay em gái xoay người ra ngoài.
Thấy Đồng Gia Tín dẫn người đi rồi, Hướng Bành không khỏi luống cuống: “Đồng chí Đồng, tôi không cố ý đâu...”
Đồng Tuyết Lục cắt ngang lời anh ta: “Tôi biết, anh cố ý.”
Hướng Bành: “...”
Hướng Bành còn muốn giải thích, nhưng đối mặt với ánh mắt như nhìn một đống rác rưởi của Đồng Tuyết Lục, cảm nhận được khí thế giống như đang nói...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-406-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-linh-sau.html.]
Ngậm cái miệng chó của anh lại trên người cô, anh ta lập tức nghẹn họng!
Hướng Bành bị kinh sợ, lời vừa tới bên miệng cũng không thốt ra được nửa chữ, vẻ mặt tái nhợt.
Nghe thấy chuyện xảy ra bên này, Ngụy Quốc Chí và cháu trai Ngụy Nhiên của nhà họ Ngụy chạy sang ngay lập tức, khi thấy m.á.u tươi đầy đất thì hai người đều kinh hãi ngay tại chỗ.
“Tuyết Lục, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Đồng Tuyết Lục: “Ông Ngụy, bạn cháu bị người ta đẩy ngã, cháu đã bảo Gia Minh đi gọi xe cứu thương rồi. Nhưng mà có thể phiền ông đi qua nhà bạn cháu thông báo một tiếng cho người nhà cô ấy biết được không?”
Ngụy Quốc Chí gật đầu: “Kêu Tiểu Nhiên đi đi, để ông đến bệnh viện với cháu.”
Ngụy Nhiên gật đầu liên tục: “Chị Tuyết lục, chị mau nói địa chỉ cho em, em sẽ qua đó ngay.”
Đồng Tuyết Lục nói địa chỉ nhà họ Phương ra cho cậu ta, Ngụy Nhiên ghi nhớ kỹ, rồi về nhà cưỡi xe đạp nhanh chóng ra ngoài.
Hai mươi mấy phút sau, cuối cùng xe cứu thương cũng tới, Đồng Tuyết Lục đi cùng với nhân viên y tế đưa Phương Tĩnh Viện tới bệnh viện.
Hướng Bành cũng bị Ngụy Quốc Chí kéo tới bệnh viện.
Hôm nay là sinh nhật của Phương Tĩnh Viện, hồi sáng lúc Phương Tĩnh Viện ra cửa mẹ Phương còn dặn cô ấy nhớ về sớm, đến tối người nhà sẽ tổ chức sinh nhật cho cô ấy.
Ai ngờ lúc này vừa mới ra ngoài chưa được mấy tiếng đã bị ngã vỡ đầy chảy máu, được đưa tới bệnh viện.
Nhà họ Phương vừa sợ vừa lo lắng, cầm tiền và phiếu vội vàng chạy tới bệnh viện.
Trán Phương Tĩnh Viện bị rách một mảng lớn, khâu bảy tám mũi. Bác sĩ nói bị chấn động não nhẹ, phải ở lại bệnh viện quan sát thêm hai ngày.
Bác sĩ vừa nói xong, người nhà họ Phương đã tới.
Bà Phương với ánh mắt đỏ bừng, nắm lấy tay Đồng Tuyết Lục hỏi: “Tuyết Lục, con bé Tĩnh Viện sao rồi? Nó không việc gì chứ?”
Đồng Tuyết Lục thuật lại lời bác sĩ cho người nhà họ Phương.
Bà Phương nghe thấy con gái phải khâu bảy tám mũi thì nước mắt chảy xuống ào ào: “Đứa nhỏ kia từ bé đã cứ thấy m.á.u là ngất, chảy nhiều m.á.u như vậy chắc chắn dọa c.h.ế.t nó rồi.”
Bà Phương nói xong vội vàng bảo y tá dẫn mình đi thăm con gái.
Mặc dù ông Phương cũng rất đau lòng cho con gái mình, nhưng lúc này hiển nhiên ông vẫn bình tĩnh hơn bà Phương: “Tuyết Lục, cháu nói cho chú biết, tại sao Tĩnh Viện lại bị ngã?”
Đồng Tuyết Lục chỉ Hướng Bành đứng trong góc, nói: “Tĩnh Viện bị trượt ngã, anh ta không những không đỡ lấy Tĩnh Viện, lại còn đẩy cô ấy ra, cho nên Tĩnh Viện mới ngã đập đầu xuống đất.”
Trong chớp mắt, màu m.á.u trên mặt Hướng Bành như bị rút sạch, thấy ông Phương giận dữ nhìn mình, thì sợ hãi lắp bắp: “Bác Phương, bác nghe cháu nói đã... Cháu...”