Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 409: Ly trà xanh thứ bốn trăm linh chín
Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:48:29
Lượt xem: 179
Thấy cô sững sờ một lúc lâu vẫn không lên tiếng, Phương Văn Viễn còn tưởng cô đang lo lắng sau khi ra ngoài Đồng Chân Chân sẽ làm khó cô: “Có phải cii đang lo sau khi ra ngoài Đồng Chân Chân sẽ trả thù cô không? Thật ra thì cô không cần lo lắng, tôi...”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Tôi không lo lắng. Tôi chỉ đang thấy lạ là tại sao đột nhiên cô ta biến thành kẻ giúp người làm vui, nhà họ Hướng, nhất là Hướng Bành cũng có chút kỳ lạ. Tốt nhất anh điều tra mấy người này một chút.”
Mặt Phương Văn Viễn đầy vẻ khó hiểu: “Cô nói kỳ lạ, là kỳ lạ về phương diện nào?”
Đồng Tuyết Lục ngập ngừng một lát, mới nói: “Tôi nghi ngờ họ Hướng kia cố ý tiếp cận Tĩnh Viện, tôi còn nghi ngờ có khả năng anh ta không thích phụ nữ.”
??
Phương Văn Viễn lại càng không hiểu, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Đồng Tuyết Lục phổ cập kiến thức khoa học cho anh ta: “Anh đã từng nghe nói đến đoạn tụ ở cổ đại chưa? Tôi nghi họ Hướng kia chính là kẻ đoạn tụ.”
Lúc ấy khi thấy trong mắt Hướng Bành không hề có tình cảm với Phương Tĩnh Viện, cô vẫn chưa nghĩ tới phương diện đồng tính luyến ái này, dù sao thì có vài người khá là nội liễm trong chuyện tình cảm.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy Phương Tĩnh Viện ngã về phía mình, rõ ràng biểu cảm lúc đó của anh ta giống như đang hoảng sợ, còn có vẻ như nhìn thấy thứ gỉ đó rất đáng ghét, cho nên mới vô thức đẩy cô ấy ra.
Từ góc độ cô đứng khi đó, đúng lúc có thể thấy rõ được vẻ mặt của Hướng Bành. Lúc ấy cô đã xác định Hướng Bành không chỉ không thích Phương Tĩnh Viện, còn có thể là đồng tính luyến ái mắc chứng sợ nữ giới.
Còn việc anh ta tìm tới Phương Tĩnh Viện, có lẽ một trong số nguyên nhân là vì cha mẹ và áp lực xung quanh, khiến anh ta không thể không tìm phụ nữ để kết hôn. Một mặt khác, cô nghi ngờ việc anh ta tiếp cận Phương Tĩnh Viện có liên quan đến mình.
Phương Văn Viễn: “...”
Đồng Tuyết Lục: “Anh là anh trai của Tĩnh Viện, chuyện này phải phiền anh đi điều tra rồi.”
Phương Văn Viễn lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu: “Được, tôi sẽ đi điều tra chuyện này.”
Đồng Tuyết Lục nói tiếp: “Tôi phải về đây, em trai và em gái vẫn còn đang đợi tôi ở nhà.”
Sau khi đưa người đến bệnh viện, cô đã bảo Ngụy Quốc Chí về trước, cô lo một mình Thẩm Uyển Dung không trông nổi mấy đứa trẻ
Vân Chi
Phương Văn Viễn nhìn cô xoay người rời đi, trong lòng dâng lên một nỗi hốt hoảng không thể nói ra đươc, bỗng nhiên mở miệng hô to: “Đồng Tuyết Lục!”
Đồng Tuyết Lục quay người lại nhìn anh ta: “Sao thế?”
Phương Văn Viễn nhìn đôi mắt hạnh vương hơi nước của cô, tim đập như sấm: “Cô, tại sao đột nhiên cô lại không thích tôi nữa?”
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục hơi nhếch lên: “Ai nguyện ý mỗi ngày đi lấy mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-409-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-linh-chin.html.]
Nói xong cô xoay người ngẩng đầu bước đi.
Nhìn bóng dáng yểu điệu của cô, trong lòng Phương Văn Viễn buồn bã không thôi.
Anh ta đang định hỏi nếu như ban đầu mình không đối xử với cô như vậy, nếu như anh nói mình hối hận rồi, có phải anh ta vẫn còn cơ hội không?
Nhưng mà lời đến bên khóe môi rồi anh ta lại chẳng thốt ra được nửa chữ.
Đồng Tuyết Lục không để ý đến sự xoắn xuýt của Phương Văn Viễn.
Hơn nữa, trong sách Phương Văn Viễn là nam chính, nhưng mà bởi vì sự xuất hiện của cô mà xảy ra hiệu ứng bươm bướm. Hai người Đồng Chân Chân và Phương Văn Viễn không ở bên nhau, bây giờ xem ra lại càng không có cơ hội ấy.
Cũng không biết là ai giúp Đồng Chân Chân.
**
Về đến nhà, Đồng Miên Miên đã ngủ.
Đồng Tuyết Lục tới nhà họ Ngụy nó rõ tình hình, rồi bế Đồng Miên Miên về nhà.
Vết m.á.u trong nhà đã được Đồng Gia Minh lau chùi sạch sẽ, Đồng Tuyết Lục khen ngợi hai anh em vài câu.
Đến nửa đêm Đồng Miên Miên ngủ mơ khóc tỉnh, còn bị sốt nhẹ.
Đồng Tuyết Lục vội mò dậy cho cô bé uống thuốc hạ sốt, còn dỗ cô bé mãi, cô bé mới chịu đi ngủ lại.
Ngày hôm sau, Đồng Tuyết Lục vác hai cặp mắt đen thui đi làm, ngáp liên hồi.
Lúc này trong khu tập thể tổng cục hậu cần, nhà họ Đồng đang vui mừng phấn khởi, còn tưng bừng hơn cả Tết.
Đồng Chân Chân được mọi người vây quanh bước vào khu tập thể, những người khác trong khu này thấy Đồng Chân Chân về cũng lập tức nhiệt tình vây quanh.
“Chân Chân về rồi à? Chân Chân này, chuyện cứu người của cháu bác đã thấy trên báo rồi, cháu dũng cảm thật đấy!”
“Dì cũng thấy rồi, tinh thần quên mình cứu người của Chân Chân đúng là rất đáng khen, cũng là nềm kiêu ngạo của khu tập thể tổng cục hậu cần chúng ta!”
“Chân Chân, lúc ấy cháu nghĩ thế nào vậy? Nước cháy siết như thế, chẳng lẽ cháu không sợ chút nào sao?”
Đồng Chân Chân khẽ cười, khiêm tốn nói: “Lúc ấy khi nhìn thấy hai mẹ con bọn họ bị dòng nước cuốn đi, trong lòng cháu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là phải cứu người, những chuyện khác cháu chưa từng nghĩ đến!”
Thật ra thì những lời này đều đã được đăng trên báo, nhưng mà mọi người vẫn cứ thích hỏi đi hỏi lại, muốn được nghe từ chính miệng Đồng Chân Chân nói ra mới hài lòng.